Chương 7: Sự khác biệt

Trong đôi mắt xinh đẹp kia vẫn còn có phần sợ hãi, mái tóc dài buông xõa sau lưng cũng đã hơi rối nhưng không khó để nhận ra mái tóc này được chăm sóc rất tốt, đen bóng óng ả tựa như một viên đá quý cao cấp. Trên người cô tỏa ra một mùi hương tuy khó nói nên lời nhưng lại rất thơm.

Đa phần giống cái ở thế giới dị thú đều có làn da thô ráp, chỉ có những giống cái của các chủng tộc đặc biệt nuôi dưỡng mới có thể mềm mại xinh đẹp như thế, ví dụ như tộc cáo tuyết.

Nhưng anh đã gặp giống cái của tộc cáo tuyết rồi, bọn họ đều cho người khác một cảm giác quyến rũ yêu kiều vì bọn họ được bồi dưỡng để giao phối, khiến người khác vừa nhìn là đã muốn táy máy tay chân.

Da dẻ cũng không trắng nõn như thế, mà anh cũng chưa từng ngửi thấy thứ mùi này.

Hệt đóa đóa hoa được tộc thỏ tuyết trồng trọt cẩn thận trong nhà kính, hai mắt cô trong veo, sáng ngời, có hơi sợ sệt. Lẽ nào đây là đồ chơi do giới quý tộc nuôi giấu nào sao?

“Bạn đời của cô đâu?” Bạch Sương hỏi.

“Hả?” Trì Ương không hiểu ý Bạch Sương, anh cũng không hỏi tới cùng, anh đã cứu cô là bao đồng rồi, không nên xen vào chuyện gì nữa. Bạch Sương chỉ về một phía, “Ở đó có thể tìm được tộc rái cá, một mình cô chạy đi rất nguy hiểm, bố mẹ không dạy cô sao?”

Trì Ương nhìn theo hướng tay anh, cô không nói câu nào.

“Tự mình đi tìm sự giúp đỡ đi, người của tộc rái cá khá là thân thiện.” Nói xong, Bạch Sương đi về hướng khác, ai ngờ mới đi được vài bước thì lại phát hiện Trì Ương vẫn đi theo sau lưng mình.

“Cô đi theo tôi làm gì?” Bạch Sương dừng bước, nhìn cô.

Trì Ương khoanh tay, xoa ngón tay rồi cúi đầu, “Tôi có thể làm phiền anh đưa tôi đi được không?”

Trì Ương rất sợ, cô không biết mình phải đi bao lâu mới tìm được cái gọi là bộ lạc, cũng không biết bộ lạc đó như thế nào, có giúp ích gì cho mình không, chỉ đành xin chú mèo to trước mặt giúp đỡ.

“Không được, tôi bận rộn lắm.” Bạch Sương không đồng ý, anh tiếp tục đi về phía trước.

Sau khi đi một đoạn, anh phát hiện Trì Ương quả thật đã không đi theo mình nữa, không nhịn được quay đầu nhìn cô, lại phát hiện cô vẫn luôn đứng yên tại chỗ.

Trì Ương tìm gốc cây mà dựa, ngồi trên mặt đất, ôm con thỏ cứng ngắc trong tay, nhìn cô không khác gì một chú mèo con bị bỏ rơi.

Bạch Sương cảm thấy hôm nay mình điên mất, nhìn cô ngồi ở đó, anh sợ cô gặp nguy hiểm. Từ khi nào lòng cảm thông của mình lại dạt dào như thế?

Anh thở dài, quay đầu lại.