Khi Trì Ương mở mắt lần nữa, cô nằm dưới đáy vực, xung quanh đầy bùn lầy. Cô thấy lạ vì sao mình vẫn ở đây, rõ ràng cô đã nghe thấy người ta nói thu hồi thi thể mà.
Đứng dậy, cô phát hiện chiếc váy trắng tinh của mình đã dính đầy bùn, bụng cô có một lỗ thủng xuyên qua, chứng tỏ rằng cô thật sự đã bị cột đá xuyên qua cơ thể mà chết.
Con dao mà Na Maya đưa cho cô rơi bên cạnh, cô nhặt lên ôm vào lòng, lúc này mới cảm thấy có chút an toàn.
Gạt bỏ nghi hoặc, Trì Ương tìm đường ra ngoài, nhưng thấy dọc đường có rất nhiều bộ xương động vật, như thể bị ném từ vách đá xuống.
Cô chỉ biết cẩn thận đi tới, không để mình dẫm phải xương vụn gây đau chân.
Đột nhiên, cô nghe thấy âm thanh từ phía trên vách đá, Trì Ương lập tức dựa sát vào tường đá, che miệng không cho mình phát ra âm thanh.
Ánh sáng dưới đáy vực tối tăm, cô nhỏ bé như vậy đúng là không thể nhìn thấy từ trên xuống. Một tiếng "bịch" thật lớn vang lên, có thứ gì đó bị ném xuống từ trên.
Chẳng xa ngay bên tay phải của Trì Ương, đó có phải là một người không!
Hai người ở phía trên đã ném người xuống đang nói chuyện và rời đi, Trì Ương lấy hết can đảm đi tới, phát hiện đúng là một người, nhưng cô ấy lại có đôi tai thỏ dài.
“Cô, có ổn không?” Trì Ương cảm nhận được cô ấy vẫn còn thở, đẩy nhẹ vào cô ấy.
Chỉ thấy cô thỏ mở mắt nhìn cô, ngực lúc này chỉ còn lại nhịp thở. Cô ấy bị thương quá nặng.
Môi cô ấy run rẩy như muốn nói gì đó, nhưng không phát ra được tiếng nào. Tuy nhiên, Trì Ương lại hiểu được ngôn ngữ hình thể của cô thỏ, cô ấy muốn cô nhanh chóng chạy đi.
Đúng lúc này này, từ phía sau vang lên tiếng bước chân, Trì Ương vội vàng tìm một hòn đá để trốn.
Nhưng không ngờ đi tới là một người thú hình thù dữ tợn, hắn dùng một tay nhấc bổng cô thỏ đang nằm trên đất, cúi gần lại ngửi. Sau đó, hắn đè cô thỏ xuống.
“Dù sao mày cũng sắp chết rồi, đừng phí hoài một khuôn mặt đẹp như vậy. Giống cái ở Vong Ưu Thành đúng là chất lượng cao ghê, quá ngon.” Người thú nắm tóc cô thỏ, đè cô ấy xuống đất, khuôn mặt của cô ấy đối diện ngay với hòn đá nơi Trì Ương đang trốn, cứ như vậy mà tắt thở.
“Này cũng chết quá nhanh rồi, đám giống cái được ném ra từ Vong Ưu Thành gần đây đều bị chơi chết rồi mới ném ra.” Tên thú nhân có chút tiếc nuối vứt xác cô thỏ sang bên, còn xác cô thỏ dần thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một con thỏ với kích thước bình thường.
Tên thú nhân chỉ còn biết mắng chửi rồi rời đi. Trì Ương che miệng không dám phát ra tiếng nào, phải chờ đến khi thú nhân kia đã đi xa mới dám bò ra.
Trì Ương cảm thấy chân mình đã mềm nhũn, cô ôm lấy xác thỏ vẫn còn ấm áp vào trong lòng, đôi mắt đỏ của con thỏ vẫn mở nhưng không có chút ánh sáng nào.
Trì Ương không biết vì sao mình lại muốn khóc, cô đưa tay vuốt mắt cho thỏ, dùng váy của mình lau sạch bùn trên người nó.
“Tao nói nơi đầy xác chết này sao lại có mùi thơm như vậy, hóa ra còn giấu một vưu vật như này.”
Một gương mặt dữ tợn cúi gần vào cổ Trì Ương, không ngờ tên thú nhân kia vẫn chưa rời đi, hắn cười dữ tợn rồi lao vào Trì Ương.
“Thơm quá đi.”
Trì Ương hét lên đá hắn, nhưng sức mạnh của hắn quá lớn, cô không thể đẩy hắn ra.
Bỗng nhớ tới con dao trong tay, cô đâm mạnh tới. Chỉ nghe thấy một tiếng thét đau đớn, tên thú nhân ôm lấy mắt của mình, bị con dao của Trì Ương đâm ra một lỗ lớn.
Trì Ương lập tức dùng cả tay và chân bò dậy, ôm lấy xác con thỏ vừa bị đè xuống đất rồi chạy về phía trước, tiếng gào thét của tên thú nhân phía sau vang lên, đó là đang gọi đồng bọn. Trì Ương không dám quay lại, liên tục chạy về phía trước.