Nhưng cú ngã như trong dự đoán lại không diễn ra, thân thể Trì Ương vừa ngã xuống đã được Bạch Sương vội vã chạy về đỡ lấy. Anh bế Trì Ương đã say mềm xụi lơ lên, thiếu nữ trong lòng má đỏ hây hây, trên môi vẫn còn dính chút rượu óng ánh, khi hoảng hốt ngẩng đầu thấy gương mặt của Bạch Sương, Trì Ương bĩu môi, ấm ức rúc vào lòng Bạch Sương mà không chịu nói câu nào.
Bạch Sương đang định hỏi chuyện gì xảy ra thì chợt thấy cốc gỗ trống rỗng trên bàn, cộng thêm mùi rượu trên người Trì Ương. Anh không chú ý tới ánh mắt trốn tránh của Gia Lị, cho là Trì Ương uống rượu nên mới say đến thế, trùng hợp là anh cũng không muốn ở lại bữa tiệc nên bế con sâu rượu nhỏ về nhà.
Gia Lị bối rối do dự định nói cho Bạch Sương biết, nhưng khi cô ấy lấy hết can đảm để nói thì người ta đã đi xa rồi, chỉ đành thở dài để mai hẵng tính.
Đồ bọn họ mua từ thương nhân kia đã được chuyển tới căn nhà tộc cáo tuyết chuẩn bị cho Trì Ương, không biết người nọ dùng cách gì lại ghép những mảnh lông cừu thành một mảnh lớn, trải trên giường ấm.
Bạch Sương cẩn thận đặt ma men trong lòng xuống giường, thân người Trì Ương chìm trong lông cừu như chìm trong đám mây, vừa mềm vừa ấm áp. Bạch Sương đã mua hết những tấm thảm lông cừu ở chỗ thương nhân kia, tấm thảm này không chỉ mềm, có thể làm đệm mà số thảm còn lại cũng có thể dùng làm chăn.
Thiếu nữ cuộn mình thành một nắm nhỏ trên giường, chậm rãi nâng mí mắt nhìn Bạch Sương đang đặt cô nằm xuống. Cô vươn tay thử chạm vào ngón tay anh, khi anh nắm tay mình, cơn ấm ức trong lòng đã chiến thắng lý trí nhờ cồn, Trì Ương bò dậy quỳ gối trên giường, ôm cổ Bạch Sương.
“Anh sẽ tới đón tôi thật chứ?” Giọng Trì Ương hơi run, rõ ràng là biết đáp án nhưng lòng cô vẫn ôm hy vọng.
Báo tuyết dừng vỗ về lưng cô một chốc, gật đầu đáp lại.
“Đồ lừa đảo…”
Lòng Trì Ương thầm mắng, nước mắt rơi xuống cổ Bạch Sương khiến anh thấy ướŧ áŧ.
Cô như đã mất đi bản tính ngoan ngoãn, lợi dụng cơn say để làm ầm lên bắt Bạch Sương phải ngủ cùng mình, vừa đáng thương vừa tội nghiệp hệt như một cô bé không có được món đồ chơi mình thích.
Dù Trì Ương có gây sự cũng giống như làm nũng, Bạch Sương nói anh đã có chỗ ngủ, bảo cô ngủ một mình thì cô lại nắm lấy ngón út của anh, nũng nịu không chịu, tiếng nói nhỏ nhẹ khiến lòng người tan chảy.
Bạch Sương nghe theo cô, anh biến về hình báo tuyết, nằm trên giường của Trì Ương. Trì Ương được như ý, mỉm cười nhào vào người báo tuyết, dựa vào cái bụng mềm mại của anh. Chiếc đuôi dài hai màu đen trắng đung đưa từ bên này sang bên kia, thỉnh thoảng quét qua cánh tay của Trì Ương, móng vuốt to của báo tuyết làm chăn đắp cho cô nhưng bị cô hất văng mấy lần. Bạch Sương không thể nhịn được nữa nên biến thành hình người, giữ chặt cô gái ngủ không ngoan lại mới cản được hành vi hất chăn ra.
Bạch Sương phải đi, anh không đánh thức Trì Ương, anh rón rén đặt cô nằm yên trên giường rồi đi ra cửa. Bạch Sương có thể cảm giác được nếu Trì Ương nũng nịu nắm tay anh với đôi mắt đỏ hoe bảo anh đừng đi, có thể sợi dây thần kinh lý trí trong lòng anh sẽ đứt lìa.
Trước cảnh tượng như thế, anh không biết nên xử lý như thế nào nên hèn nhát bỏ chạy.
Trước khi đi Bạch Sương có đến gặp Tuân lão, nhờ Tuân lão chăm sóc cho Trì Ương, sợ Tuân lão không làm tròn trách nhiệm, anh còn đưa cho ông ta một viên linh thạch cấp ba. Tuân lão si mê linh thạch, hai mắt hấp háy ý cười, vỗ ngực hứa hẹn sẽ nuôi Trì Ương béo tròn.