Cô là thí nghiệm quan trọng nhất của phòng thí nghiệm, trên cổ đeo vòng cổ có chip, khi cô lao ra khỏi cửa, âm thanh cảnh báo vang lên "Cảnh báo, cảnh báo, thí nghiệm thể 5 đã rời khỏi cơ sở, cảnh báo, cảnh báo, thí nghiệm thể 5 đã rời khỏi cơ sở."
Trì Ương thở hồng hộc chạy lêи đỉиɦ núi, chiếc vòng cổ trên cổ cô nhấp nháy ánh sáng đỏ không ngừng, phía sau là nhân viên phòng thí nghiệm đang đuổi theo.
"Thí nghiệm thể 5, cô không còn đường chạy. Quay lại cùng chúng tôi." Hơn mười người mang mặt nạ phòng độc và trang phục bảo hộ bao vây Trì Ương ở bên vách đá.
"Đừng lại gần!" Trì Ương nhận ra bọn họ, bọn họ là Ưng đội của căn cứ thí nghiệm, những thí nghiệm không nghe lời đều bị họ tiêu diệt. Trì Ương lùi lại một bước, khiến mọi người đều ngạc nhiên hít một hơi.
"Trì Ương! Đừng động đậy." Đội trưởng Ưng đội gọi Trì Ương lại, "Lại đây Ương Ương, em là thí nghiệm thể quan trọng nhất, chúng ta sẽ không làm gì em đâu, chúng ta chỉ muốn bảo vệ sự an toàn của em." Anh ta từ từ giơ tay về phía Trì Ương, "Ương Ương, đừng sợ."
Đội trưởng Ưng đội bỏ mặt nạ xuống, gương mặt quen thuộc khiến Trì Ương sững sờ, nước mắt lăn dài trên má. "Anh trai, vì sao thế?"
Trì Uyên im lặng nhìn em gái trước mặt, cố gắng mỉm cười. "Em đã lớn rồi."
"Vì sao?" Nhiều kỷ niệm bị chôn giấu trong lòng ùa về. Câu hỏi này chứa đựng biết bao nỗi uất ức trong nhiều năm.
Trì Uyên không trả lời, chỉ tiếp tục giơ tay ra "Ương Ương, lại đây. Cùng anh trai về nào." Một câu lại đây quen thuộc khiến kỉ niệm trong đầu cô không ngừng lặp lại.
Nụ cười của anh trai, cái ôm của anh trai, anh trai tự mình giải thích cho cô tình yêu là gì, nhưng anh trai lại tự tay giao cô cho phòng thí nghiệm, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
"Không nghe lời! Anh trai của mày đã bán mày cho chúng tao! Anh trai của mày không cần mày nữa, đã vứt bỏ mày rồi!" Năm đó khi cô còn nhỏ khóc lóc đòi tìm anh, những người trong phòng thí nghiệm đã nói như vậy khi quất cô từng roi một.
Cô không tin, vì vậy cô đã học cách ngoan ngoãn, cô nghĩ một ngày nào đó mình sẽ gặp lại anh trai, anh trai chắc chắn sẽ đưa cô đi.
Nhưng bây giờ, anh trai đứng ngay đó, muốn đưa cô trở về cái nơi giống như địa ngục.
Sợi dây sinh tồn trong đầu Trì Ương bỗng nhiên đứt phựt, cô từ từ nở nụ cười, nụ cười đan xen nước mắt mang một vẻ đẹp kỳ lạ, gió thổi bay tóc cô, thổi tung chiếc váy.
Trong lúc mọi người trầm trồ trước vẻ đẹp của cô, Trì Ương lùi lại một bước, cả cơ thể ngả về phía sau, rơi xuống vách đá.
"Trì Ương!! Không!!" Điều cuối cùng cô nhìn thấy là vẻ mặt hoảng hốt của anh trai và tay anh trai vươn ra bên vách đá, muốn nắm lấy cô nhưng không thể.
Có lẽ anh trai cũng từng yêu thương cô. Trì Ương nghĩ thầm, nhắm mắt lại.
Dưới đáy vực, một mảnh đá nhọn xuyên qua bụng nhỏ của cô, cảm giác đau đớn lan tỏa khắp cơ thể, nhưng từ từ cô dần mất đi ý thức. Chỉ còn nghe thấy tiếng của các thiết bị liên lạc.
“Thí nghiệm thể 5 đã xác nhận đã tử vong, thu hồi thi thể, tất cả các đơn vị trở về.”