“Kéo áo choàng chặt lại, nếu lạnh thì tôi sẽ ôm cô.” Tiếng báo tuyết trầm hơn tiếng người một chút, còn hơi khàn khàn, có khí thế của vị vua vùng đất tuyết. Trì Ương lắc đầu nhưng nghĩ là Bạch Sương không thấy được, cô bèn đáp, “Không sao.”
Bạch Sương sợ cô lại bị sốt nên chỉ đành bỏ qua tiếng nói trong đầu, bắt đầu chạy nhanh trên nền tuyết. Khi thấy được ngọn núi tuyết đầu tiên, bọn họ đã ở giữa cánh đồng tuyết, xung quanh đều là những dãy núi tuyết, bộ lạc cáo tuyết được xây dựng trong hang động. Bộ lạc này lớn hơn những bộ lạc bọn họ từng thấy nên hệ thống phòng vệ cũng chặt chẽ hơn.
Bạch Sương đứng ở cửa hang động, anh biến thành hình người, ôm Trì Ương trong lòng. Lúc này áo vài người đi ra khỏi hang động, cầm những ngọn giáo đá làm bằng gậy gỗ, phía trên có đá được mài sắc, đi về phía bọn họ. Sau khi thấy Bạch Sương, bọn họ cúi đầu gọi ngài Bạch.
Bạch Sương đáp, “Mấy hôm trước tôi đã hẹn gặp tộc trưởng của các anh để trao đổi thông tin.”
Thú nhân cáo tuyết bày tỏ là bọn họ biết chuyện này, dẫn hai người vào trong.
Trì Ương rúc vào lòng Bạch Sương, chỉ ngước đôi mắt đen nhìn ra, bọn họ đi qua một đoạn đường hầm rồi mới chính thức bước vào bộ lạc cáo tuyết. Bạch Sương từng nói tộc cáo tuyết là nơi phù hợp nhất để Trì Ương ở lại, đó là sự thật, Những ngôi nhà mà tộc cáo tuyết sinh sống là những căn nhà gỗ được xây dựng đặc biệt bởi các thợ xây dựng từ Vong Ưu Thành, những hòn đá được xếp theo quy tắc ở hai bên đường. Nơi này có thể chắn gió bốn phía, ấm áp hơn bên ngoài, thú nhân ăn mặc đa dạng phong phú, có công việc riêng của mình. Bọn họ tò mò nhìn Bạch Sương và Trì Ương trong lòng anh.
“Ngài Bạch! Ngài đã tới rồi!”
Một giống cái xinh đẹp, mặc chiếc váy trắng diễm lệ chạy tới từ xa, hai lỗ tai lông xù của cô ấy có đeo hai chiếc chuông nhỏ, mỗi lần cô ấy bước đi, chuông sẽ kêu leng keng. Ở đuôi mắt của cô gái này cũng có vệt đỏ, đẹp như ánh hoàng hôn khi cô ấy mỉm cười.
“Ồ? Đây là?”
Sau khi Gia Lị đến gần mới thấy được Trì Ương trong lòng Bạch Sương, Trì Ương e dè ngẩng đầu nhìn lén Gia Lị, Gia Lị nhìn Trì Ương hệt như chú thỏ nhút nhát, muốn xoa đầu cô thì cô lại co rụt người, giấu cả đầu trong áo choàng.
“Ngài tìm được một cô bé ở đâu ra thế, đáng yêu thật đấy.” Gia Lị nổi hứng chơi trò vui, cô ấy vạch áo choàng của Trì Ương ra, Bạch Sương lại nghiêng người không cho Gia Lị làm.
Thấy Bạch Sương bảo vệ Trì Ương, Gia Lị nửa thật nửa đùa, “Ngài định đem về làm bạn đời sao?”
Bạch Sương khẽ lắc đầu, anh vỗ lưng Trì Ương để cô ngẩng đầu nhìn mình.
“Trì Ương, đây là Gia Lị, cô chơi với cô ấy trước được không? Tôi có chút việc.”
Trì Ương nắm cánh tay Bạch Sương, có hơi khó xử, cô không muốn rời khỏi anh nhưng vì cô quá ngoan ngoãn nên chỉ chần trong chốc lát rồi gật đầu đồng ý. Sau đó cô chui ra khỏi lòng Bạch Sương, bước xuống đất, nhìn Gia Lị.
“Trời ơi, ngài tìm ở đâu được cực phẩm như thế!” Gia Lị trầm trồ than thở, quan sát Trì Ương đang ngoan ngoãn đứng đó, diện mạo, làn da, mái tóc này…
“Đừng để Gia Vân thấy được, nếu không sẽ ghen tị chết mất.”
Nói xong, Gia Lị không nhịn được xoa gương mặt nhỏ của Trì Ương, Trì Ương không quen nên chạy ra sau lưng Bạch Sương mà trốn.
“Cô đừng sợ, tôi là Gia Lị, là con gái của tộc trưởng tộc cáo tuyết.”