Bạch Sương kề sát đầu vào Trì Ương, chóp mũi lành lạnh cọ vào cổ Trì Ương, khi cô nắm hai tai anh xoa xoa, tiếng hầm hừ thoải mái khi động vật họ mèo được xoa tai vang lên.
“Phụt!”
Trì Ương bất giác bật cười thành tiếng, sao anh như con mèo lớn thế nhỉ? Cô để Bạch Sương cọ nhẹ lên cổ mình, mặc dù Trì Ương là vật thí nghiệm, sống trong phòng thí nghiệm từ nhỏ, không biết cái gì là tình yêu nhưng cô biết mình không khó chịu khi Bạch Sương tới gần. Cô thích ở gần Bạch Sương, rất có cảm giác an toàn.
“Bạch Sương.” Trì Ương lẩm bẩm khẽ gọi tên Bạch Sương, báo tuyết có thính giác nhạy bén nghe được tiếng cô nói, anh dựa đầu vào cổ Trì Ương, khẽ ừ một tiếng.
“Đừng bỏ tôi lại.” Tiếng nói nhỏ xíu như khí âm, cực kỳ đáng thương, bộc lộ sự yếu ớt trong lòng Trì Ương.
Câu nói này khiến Bạch Sương cứng đờ, anh nhớ đến lúc trước khi đi, Trì Ương đã chạy tới chỗ mẹ Vân Tú, xin được bà ôm lấy, cảm giác bất lực đó cứ quấn quanh người cô mãi không tan. Bạch Sương cũng biết Trì Ương dựa dẫm vào mình, chỉ là anh đã quyết định sẽ để cô ở lại tộc cáo tuyết, anh không thể dẫn cô theo được, anh chỉ có thể bỏ cô lại.
Báo tuyết chỉ có thể giả vờ không nghe thấy lời than thở nhỏ bé kia, anh đứng dậy bế Trì Ương lên, sau khi cẩn thận xác định sẽ không có gió lọt vào thì giải quyết đống lửa cháy sạch, bế Trì Ương ra ngoài.
“Nhân lúc thời tiết tốt, chúng ta xuất phát sớm thôi.”
Hoàn cảnh vùng đất tuyết khác với trong rừng, trong tầm mắt có thể nhìn thấy, đó là một khoảng trắng rộng lớn với những gốc cây cằn cỗi, héo rũ, không có những động vật thường hay đi ngang qua trong rừng. Khung cảnh yên ắng đến nỗi ngoài tiếng chim kêu ra thì chỉ có tiếng soạt soạt khi Bạch Sương giẫm lên tuyết, Trì Ương ngồi trong lòng anh không dám nói gì, chỉ áp mặt vào bên vai anh, nhìn những dấu chân ở sau lưng, mãi một lúc mới hỏi.
“Chúng ta đi đâu thế?”
Có lẽ là vì quá tẻ nhạt nên thiếu nữ mới hỏi như vậy, Bạch Sương dừng một lát rồi đáp, “Tộc cáo tuyết.”
“Có phải những người ở đó rất đẹp không?”
Trì Ương nhớ lại hình dáng của cáo, cái đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là cái đuôi to đầy lông xù.
“Ừ, đẹp lắm.”
Nói xong, Bạch Sương kéo áo choàng lại tránh cho Trì Ương bị thổi lạnh.
“Còn bao xa nữa, tôi muốn thấy cáo.”
“Sắp tới rồi, trước đêm nay là chúng ta sẽ đến nơi.”
Thiếu nữ không biết Bạch Sương chỉ có thể đi cùng cô tới tộc cáo tuyết, cô nghĩ đến lông cáo mềm mại, vô thức nhoẻn miệng cười. Nghe Bạch Sương nói đêm nay có thể gặp bọn họ, cô cũng hơi sốt ruột.
Trì Ương ôm cỏ Bạch Sương, ngửa đầu nhìn anh.
“Anh có thể đi nhanh đó báo tuyết!”
Mặc dù Trì Ương nói hơi khó hiểu nhưng Bạch Sương hiểu, ý cô là anh có thể biến lại thành báo tuyết để cõng cô đi, vậy thì bọn họ sẽ đi nhanh hơn. Bạch Sương không từ chối, anh ném Trì Ương lên cao, khi cô rơi xuống thì đã đáp lên lưng báo tuyết. Trì Ương vội vàng ôm chặt cổ báo tuyết, l*иg ngực mềm mại dán sát vào tấm lưng to lớn vững chãi kia.
Đúng là tốc độ của báo tuyết nhanh hơn hình người nhiều, anh cất bước vững vàng và nhanh nhẹn, khi bỏ chạy, cơ bắp trên người đều rung lên. Hương thơm của Trì Ương xộc vào mũi anh, ngay cả xúc cảm mềm mại trên lưng cũng thật rõ ràng. Tiếng nói trong đầu liên tục vang lên bảo anh chạy chậm chút, chậm lại một chút nhưng chẳng mấy mà trời lại đổ tuyết, cô gái nằm trên lưng anh cũng run rẩy dữ dội, khẽ hít mũi theo từng cú nóc xảy.