Vân Nhai và Bạch Sương nhận lấy thức ăn đặt trên một tảng đá có vẻ là cái bàn, sau đó còn kéo em gái đang bấu lấy góc áo mình tới, “Chẳng phải em có đồ muốn đưa cho chị gái này sao?”
Vân Tú bị ép xuất hiện trước mặt hai người chỉ đành nhích về trước, cố lờ đi Bạch Sương ngồi cạnh, đưa đồ ra trước.
“Mẹ em nói chị sẽ bị lạnh nên bảo em đưa quần áo tới cho chị.”
Cô bé nhìn áo choàng, không dám nhìn bên cạnh, một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh hiện ra trước mắt cô bé, nhận lấy áo choàng trong tay Vân Tú, kèm theo giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ:
“Cảm ơn em.”
Áo choàng rất dày, cầm khá nặng tay, khi mở ra còn có vài bộ quần áo khác nhau. Trì Ương giũ quần áo ra mới phát hiện bộ đồ này giống hệt chiếc váy trước đó cô từng mặc, chỉ có chất liệu là khác mà thôi.
“Hôm qua mẹ em là người thay quần áo cho chị, bà ấy nói là thích kiểu dáng quần áo này nên may thử một ít.”
Vân Tứ nhìn chiếc váy Trì Ương đang cầm, tự hào nói. Mẹ cô bé là giống cái may quần áo đẹp nhất tộc linh miêu, tuy chỉ là một chiếc váy ngắn đơn giản nhưng trong thế giới mà ai ai cũng chỉ biết quấn vải, bà ấy là một người rất giỏi.
Đây có thể coi là món quà đầu tiên mà Trì Ương nhận được, một món quà theo đúng nghĩa thực tế, không phải phần thưởng cô có được vì ngoan ngoãn nghe lời, mà là có người cảm thấy cô bị lạnh nên đã tặng quà cho cô. Trì Ương rất thích chiếc váy này, cô nhìn nó với ánh mắt vui sướиɠ rõ ràng.
Ba người đứng ở cửa chờ Trì Ương thay quần áo, Vân Tú nấp sau lưng Vân Nhai, cẩn thận thò đầu chỉ lộ một con mắt nhìn Bạch Sương. Bạch Sương rất đẹp trai, mỗi một múi cơ bắp lõα ɭồ bên ngoài cơ thể đều săn chắc, lập thể và đẹp như điêu khắc, vừa đủ đẹp.
Anh đứng thẳng tắp, lạnh nhạt nhìn ra xa.
Trì Ương thay quần áo xong, bước ra ngoài, có thể thấy được quần áo do mẹ của Vân Tú may rất tỉ mỉ, có lòng, vừa như in với kích cỡ của Trì Ương. Váy dài đến đầu gối, áo choàng thì kéo dài tới mắt cá chân, nhưng khi bước ra ngoài, không khí lạnh bên ngoài vẫn khiến cô rùng mình.
Bạch Sương thấy cô đi chân trần, anh chần chừ một lát rồi bế cô lên, để cô ngồi lên tay mình, thân thể mềm mại và hương thơm trước ngực khiến anh không nhịn được run lên. Trì Ương thì đã quen tay, ôm cổ Bạch Sương để đề phòng mình ngồi không vững.
“Bọn tôi chuẩn bị đi.”
Bạch Sương cất thức ăn của Vân Nhai vừa đưa, anh đã nói với Thiên Hách rồi, chờ Trì Ương dậy thì bọn họ sẽ đi.
“Hai, hai người sắp đi sao?”
Nghe nói chị gái xinh đẹp sắp đi, Vân Tú vội vã ló đầu ra từ sau lưng anh trai, nhìn Trì Ương rồi hỏi, “Chị không thể ở đây thêm vài ngày sao…”
Trì Ương chớp mắt, xin lỗi cô bé, Vân Tú thất vọng rõ ràng, người như cà bị sương táp. Điều này khiến Trì Ương thấy lạ, lần đầu tiên cô gặp một bé thú non thích mình đến thế, Bạch Sương thấy cô nghi ngờ, khẽ giải thích, “Thấy cô đẹp nên thích cô đấy.”
Nghe vậy, Trì Ương đỏ mặt, cô ôm cổ Bạch Sương, quay đầu đưa lưng về phía hai anh em, khẽ thì thầm bên tai anh, “Hôm qua cũng là Vân Nhai phát hiện ra tôi, mẹ anh ta còn tặng quần áo cho tôi, hay là chúng ta đi muộn chút đi, tôi muốn tới cảm ơn mẹ của Vân Nhai.”
Vì thiếu nữ kề sát vào cổ Bạch Sương nên tóc cô quét qua cổ, khiến anh thấy nhột, anh gượng gạo quay đầu tránh xa một chút nhưng vẫn gật đầu đồng ý.