Chương 23

Bạch Sương tỉnh dậy, đã được Thiên Hách kể lại mọi chuyện đã xảy ra, anh nhìn Trì Ương nằm trên giường với vẻ phức tạp, không ngờ một thiếu nữ vừa yếu đuối vừa nhát gan như cô lại vừa kìm nén nước mắt vừa hút độc rắn trong vết thương của anh ra.

Hình như cô không thể ngủ yên, đôi mắt nhắm chặt, hai mi dày run rẩy.

“Tuy là tôi không có tư cách hỏi thăm nhưng ngài Bạch à, ngài sắp trở thành bạn đời của phượng hoàng, nếu thân thiết với giống cái khá quá thì… không phù hợp cho lắm…”

Thiên Hách đứng trước cửa, nhìn bọn họ rồi nói.

Bạch Sương là báo tuyết có hồn thú lực từ khi mới sinh nên từ giây phút đó, anh đã được đào tạo để trở thành ứng cử viên bạn đời của phượng hoàng.

Trong bốn thống lĩnh khác, cũng có người như anh, nhiệm vụ của bọn họ là sau khi tìm được phượng hoàng, để phượng hoàng chọn một hoặc là nhiều bạn đời, trở thành bạn đời chính thức. Trước lúc đó, những người được đề cử không được phép tìm bạn đời của mình.

Đây là lý do tại sao Bạch Sương cảm nhận được mình có tình cảm không bình thường với Trì Ương nhưng lại cố kìm nén suy nghĩ, muốn đưa Trì Ương đi. Lý do đầu tiên khiến anh không tiếp xúc với nữ giới là vì tiêu chuẩn cao, thứ hai, anh là ứng cử viên nên không được tự do chọn bạn đời.

Bàn tay anh sắp chạm vào Trì Ương đang sốt, nghe Thiên Hách nói như thế, anh khựng lại giữa không trung, cuối cùng từ từ buông xuống. Bạch Sương hiểu, anh đưa cô tới tộc cáo tuyết mới có thể giải quyết được vấn đề cơm áo, còn được bọn họ che chở, đó là giải pháp tối ưu cho cô.

Bàn tay rũ xuống lơ đãng chạm vào ngón tay Trì Ương, Bạch Sương như bâng quơ nhón ngón út giữ lấy cô, khẽ nói, “Tôi biết, chỉ là đi cùng đường nên chăm sóc cô ấy, sau khi đưa cô ấy tới tộc cáo tuyết thì bọn tôi không gặp nhau nữa.”

Không biết câu này là thông báo cho Thiên Hách hay đang nhắc nhở chính mình.

Bạch Sương hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra, như muốn trút bỏ mọi dao động trong lòng qua hơi thở đó, anh nắm lấy vai Trì Ương, khẽ lay người cô, kéo cô ra khỏi cơn ác mộng kia.

“Trì Ương, dậy đi.”

Thiếu nữ đang ngủ không yên chậm rãi mở mắt, Bạch Sương ngồi bên giường thấy cô tỉnh lại, anh khẽ thở phào, trong đôi mắt nhuộm niềm vui sướиɠ mà chính anh cũng không phát hiện.

Trì Ương vừa tỉnh lại nên đầu óc hơi rối bời, trong mơ, cô còn ở trong phòng thí nghiệm, bây giờ lại đến nơi xa lạ này khiến cô có cảm giác như đã qua mấy đời. Cô chầm chậm thoát khỏi nơi cũ, nhìn gương mặt của Bạch Sương, vô tình va phải ánh mắt của anh.

Bạch Sương không sao rồi!

Đầu óc của Trì Ương chợt tỉnh táo lại, cô ngồi dậy, gần như dán sát vào người Bạch Sương, tấm da thú dày đắp trên người cũng trượt xuống, giọng cô thánh thót như chú chim sơn ca, không giấu nổi niềm vui mừng:

“Bạch Sương, anh không sao rồi! Anh có thấy khó chịu chỗ nào không? Vết thương của anh…”

Nhớ đến vết thương của mình, Trì Ương đưa mắt từ mặt Bạch Sương sang cánh tay của anh.

Vu sư đã băng bó vết thương của Bạch Sương một cách cẩn thận, lấy da thú bao bọc bên ngoài, Trì Ương nhẹ nhàng vuốt ve mép da thú, nhớ đến lúc nguy hiểm khi anh trúng độc rắn, cô đau lòng hỏi, “Anh đau không?”

Bạch Sương lắc đầu, hai tay cũng lắc theo, giống cái của tộc linh miêu đã thay chiếc váy của Trì Ương ra, bây giờ cô mặc váy cúp ngực. Vì Trì Ương nhỏ nhắn, còn có thắt lưng quấn quanh eo nên váy dài xuống dưới đầu gối, khiến cô càng nhỏ bé hơn.