Chương 20

“Cô nói gì?” Người kia nghe được tên của Bạch Sương, vẻ cảnh giác trong mắt mới rút đi, “Ngài Bạch bị rắn bao vây?”

Trì Ương gật đầu liên tục, môi cô đã lạnh cứng đến nỗi tái nhợt, làn da trắng như ngọc dương chi cũng càng tái hơn.

Vân Nhai đang suy nghĩ xem có thể tin được những gì Trì Ương nói hay không, nhưng khi thấy cô gái lạnh cóng run rẩy mà vẫn nhìn mình với ánh mắt cầu xin, anh ta không đành lòng. Vân Nhai kêu những tộc nhân ở cách đó không xa, chẳng bao lâu sau, có tiếng động vật chạy đến.

“Vân Nhai, chuyện gì thế?” Thủ lĩnh tộc linh miêu là tộc trưởng Thiên Hách, tiếng nói khàn khàn giàu sự uy nghiêm.

Vân Nhai đi tới, sau khi hành lễ với Thiên Hách, anh ta kể đầu đuôi câu chuyện, vừa nghe, Thiên Hách vừa quan sát Trì Ương quỳ dưới đất.

Sau khi nghe xong, Thiên Hách im lặng một lát rồi nói với tộc nhân, “Dù có thế nào thì cũng vào rừng xem sao, lỡ như ngài Bạch thật sự gặp nguy hiểm thì cũng có thể giúp ích, Vân Nhai, cậu đưa giống cái này về tộc trước.”

Sau khi Vân Nhai nghe lệnh, anh ta đi tới gần Trì Ương, nhưng Trì Ương lại túm lấy tay anh ta, không chịu đi.

“Tôi cũng phải đi, tôi lo cho Bạch Sương.”

“Sắp cóng chết tới nơi rồi, cô đi theo gây rắc rối hả!”

Giọng nói khàn khàn của Thiên Hách rất đáng sợ, rõ ràng là trừng người khác bằng hình thú nhưng cũng khiến Trì Ương không nhịn được lùi về sau, nhưng cô vẫn cố chấp nhìn Thiên Hách, bờ môi run rẩy thốt ra.

“Tôi muốn gặp anh ấy…”

Trì Ương hãi hùng khϊếp vía, nhìn Thiên Hách mà hoảng, cũng hoảng trước bốn phía xa lạ. Sau khi đến thế giới quái lạ này, chỉ có Bạch Sương bảo vệ cô, ôm cô, không để cô phải chạm đất, còn tìm thức ăn cho cô. Sau khi biết cô không ăn đồ sống, anh còn đổi đá đánh lửa nướng cá cho cô ăn, tất cả những chuyện này khiến Trì Ương dựa dẫm vào Bạch Sương rất nhiều.

Trì Ương biết vì bảo vệ cô nên Bạch Sương mới bảo cô chạy trước, nhưng nếu không gặp Bạch Sương, không tận mắt thấy anh được an toàn thì nỗi sợ hãi dày đặc trong lòng sẽ luôn bao phủ lấy cô.

Thân hình gầy gò của cô gái khẽ lảo đảo trong gió, những giọt nước mắt nóng hổi bị gió làm khô, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô trở nên nhếch nhác. Thiên Hách chậc một tiếng, không muốn cãi nhau với Trì Ương nữa nên bảo Vân Nhai cõng cô, một đoàn thú đi vào rừng.

Tốc độ vào rừng nhanh hơn khi Trì Ương chạy ra nhiều, lông của Vân Nhai cũng có tác dụng chống lạnh, ít nhất là Trì Ương không còn cóng phát run nữa, chẳng mấy chốc mà đã thấy được khu rừng.

Khi tộc linh miêu tìm được Bạch Sương thì trận chiến đã rơi vào giai đoạn giằng co. Những con rắn hổ mang nằm sõng soài, nhánh cây gãy và những thân cây bị va chạm gãy nát nằm rải rác khắp nơi. Con báo tuyết cao lớn đứng đưa lưng về phía bọn họ, tuy là lông lá rối bời nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, nhìn chằm chằm vào đàn rắn cách đó không xa, dưới móng vuốt của báo tuyết còn có một con rắn đang vặn vẹo.

“Ngài Bạch!”

Thiên Hách gọi Bạch Sương, dẫn đàn linh miêu xông lên vây quanh sau lưng Bạch Sương với tư thế bảo hộ. Đám rắn rít lên xì xì cảnh cáo bọn họ, những con linh miêu cũng gầm nhẹ không chịu thua kém. Bạch Sương thấy đàn linh miêu tới, anh đã an tâm hơn, chứng minh Trì Ương đã được an toàn, anh quay đầu muốn tìm bóng người nhỏ nhắn kia, mà Trì Ương đã nhảy xuống khỏi lưng Vân Nhai, lao về phía anh rồi.