Chương 9: Thượng tướng Nại Đặc

Sau một trận trốn chạy trong rừng nguyên sinh, trở về căn cứ quân sự lại là các loại kiểm tra thân thể liên tiếp, lúc này Ôn Dữu ăn uống no nê, quả thực có chút mệt mỏi, cô gật đầu: “Cảm ơn, tôi chợp mắt một lát thôi.”

Ý cô là muốn nằm trên sofa nghỉ ngơi một chút, đây là căn cứ quân sự, đâu phải nơi dành riêng cho giống cái cư trú, binh sĩ còn phải chen chúc mấy người một phòng, lấy đâu ra phòng trống cho cô?

Nằm trên chiếc giường cứng ngắc còn không bằng nằm trên sofa, thoải mái hơn.

Lúc này, người đàn ông có vết sẹo trên mặt đứng lên đi tới, người này rất cao lớn vạm vỡ, cơ thể khuất trong chiếc áo quân đội màu xanh đậm mang một vẻ đẹp hoang dã, khiến phòng khám bệnh vốn rộng rãi cũng trở nên chật chội vì động tác của anh ta.

Mặc dù Thượng tướng Nại Đặc đã cố gắng điều chỉnh cơ mặt để biểu hiện dịu dàng, nhưng khí chất quân nhân cùng vết sẹo nơi lông mày vẫn tỏ ra hung dữ hơn Tống Hạc Khanh rất nhiều.

Biết Ôn Dữu không phải là giống cái bản địa, anh ta chỉ lễ phép cúi đầu chào, sau đó quay sang nói chuyện với Tống Hạc Khanh vài câu.

“Ôn Dữu các hạ, vị này là thủ lĩnh của căn cứ chúng ta - Thượng tướng Nại Đặc, ngài ấy muốn sắp xếp phòng riêng của mình cho ngài ở tạm, không biết ngài có thể chấp nhận không?”

Phòng của Tống Hạc Khanh đã được sắp xếp cho người dọn dẹp toàn diện, tất cả vật dụng hàng ngày cũng đã thay mới, Ôn Dữu có thể vào ở bất cứ lúc nào.

Nhưng phòng của hắn tự nhiên không thể bằng phòng của thủ lĩnh, phòng của thủ lĩnh còn có phòng đọc sách và ban công, thích hợp nhất cho một giống cái hoạt bát như cô.

Bị ảnh hưởng bởi những bộ tiểu thuyết thú nhân, Ôn Dữu đương nhiên nghĩ lệch đi - cô cho rằng vị thượng tướng này mời cô sống chung.

Không đúng, sao lại không giống thiết lập thế này? Chẳng phải nói là giống đực thú nhân được trang bị nhiều của hồi môn sao?!

Ôn Dữu quan sát kỹ vị Thượng tướng Nại Đặc này, không thể phủ nhận, người đàn ông có làn da màu đồng cổ, đôi mắt sâu thẳm như hổ phách, cơ bắp săn chắc, chỗ nào cũng toát ra hormone của một giống đực trưởng thành.

Nhưng so với anh ta, cô vẫn thích khuôn mặt thần tiên của Tống Hạc Khanh hơn, trước mặt người khác thì lạnh lùng cấm dục, sau lưng lại ngốc nghếch dễ thương.

Tống Hạc Khanh thấy cô đảo mắt không nói gì, hiểu lầm cô không hài lòng với điều kiện chỗ ở, nên lập tức mở miệng xin lỗi.

“Thật xin lỗi Ôn Dữu các hạ, để đảm bảo an toàn cho ngài, ngài có thể phải sống tại căn cứ một thời gian.”