Chương 69: ❤️EVENT❤️

❤️EVENT:❤️ Tháng mới đến rồi, để tạo chút niềm vui cho các bạn đang theo dõi bộ truyện, mình làm event cho tháng 9, đề cử đạt 1M sẽ free 5 chương để đến hết tháng (hoặc để dài hơn tùy theo lượng ủng hộ). Chúc các bạn xem truyện vui vẻ❤️===

Ngày xưa chính vì giá trị cuồng bạo quá cao mà phó đoàn trưởng này không thể trở thành Kỵ Sĩ Thánh Kiếm hàng đầu, luôn bị Loan Dạ đè đầu cưỡi cổ, có lẽ đã tích tụ thù hận từ lâu.

Mặc dù có thể thông cảm, nhưng việc thuộc hạ phạm lỗi, Loan Dạ với tư cách đoàn trưởng cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.

Vì sự an toàn của Ôn Dữu, Tống Hạc Khanh không thể kìm nén cơn giận, lập tức gọi cho Loan Dạ, chỉ trích hắn ta một trận.

***

Lúc nhận được cuộc gọi video, Loan Dạ đang hối lỗi trong phòng giam của đoàn kỵ sĩ.

Khác với nhà tù, phòng giam này chuyên dùng để xử lý những tội phạm da dày thịt béo, lạnh lẽo và đầy mùi tanh của máu, khiến không khí cũng lộ ra mùi hôi thối.

Loan Dạ không mặc áo, quỳ trên sàn, sống lưng thẳng tắp, roi dây gai điện rơi xuống tạo ra những vết thương sâu đến mức có thể thấy xương, cơ thể vốn đẹp đẽ giờ đây trở nên tàn tạ, xấu xí.

Máu không chảy xuống vì ngay khi da thịt bị rách đã bị dòng điện cao áp thiêu khét lẹt.

Trong phòng giam chỉ còn tiếng roi vung và tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông.

Những thuộc hạ hành hình không đành lòng, tên phản bội trong đoàn kỵ sĩ là một kẻ ác ôn ỷ thế hϊếp người, từ trước đến nay không nghe lệnh trưởng đoàn, giờ lại kéo trưởng đoàn phải chịu khổ, hắn chết không đáng tiếc.”

Loan Dạ đưa tay lau mồ hôi: “Đánh mạnh lên, không ăn cơm tối à!”

Thuộc hạ bất bình đáp: “Trưởng đoàn, bệ hạ và Thái Tử đều không trách ngài, sao lại tự hành hạ mình như vậy…”

Đối đầu với đôi mắt xanh lục sắc lạnh của Loan Dạ, cấp dưới không dám nói thêm gì, chỉ biết gia tăng lực độ của những cú đánh.

“Trưởng đoàn, có điện báo từ chỉ huy.”

Loan Dạ vẫn quỳ trên sàn, không động đậy: “Nhận đi, tiếp tục.”

Nhìn thấy cảnh hành hình tự tra tấn, Tống Hạc Khanh nhíu mày, cơn giận không vì vậy mà lắng xuống: “Đủ rồi, dừng tay.”

Loan Dạ vẫn cương quyết, giữ tư thế chịu phạt, hành lễ: “Có kẻ phản bội trong đoàn kỵ sĩ, Loan Dạ thất trách, theo luật phải bị đánh một trăm roi.”

Kỵ Sĩ Thánh Kiếm và Quan Chỉ Huy có cùng cấp bậc, thuộc hạ không biết có nên tiếp tục đánh hay không.

Tống Hạc Khanh gật đầu: “Ngươi bị phạt là đúng, nhưng gián điệp đã bắt được chưa? Tên phản bội đã xử lý xong chưa? Đoàn kỵ sĩ đã được kiểm tra kỹ lưỡng chưa? Chỉ biết làm cho mình sống dở chết dở, không có ích gì.”

Trên mặt Loan Dạ không có ánh sáng, cúi đầu thất vọng: “Gián điệp dơi… đã ra ngoài biên giới rồi.”

Đây là nhiệm vụ quan trọng nhất mà Loan Dạ tiếp nhận từ khi nhậm chức, không có nhiệm vụ nào quan trọng hơn, cũng là nhiệm vụ duy nhất mà anh ta đã thất bại… Nghe nói anh ta còn suýt nữa đã trở thành người giám hộ cho giống cái đó.

May mắn là không, nếu không thì anh ta chẳng có mặt mũi nào để đối diện với cô.

Tống Hạc Khanh nghiêm khắc răn dạy Loan Dạ một trận, đồng thời kiên nhẫn chỉ dạy vài chiêu dùng người: “Nếu còn xảy ra chuyện như vậy nữa, khi tôi trở lại Khu trung ương, nhất định sẽ không tha cho cậu.”

Dù hiện tại hai người ngang nhau về địa vị, nhưng Tống Hạc Khanh đã trở về sau một thời gian rèn luyện, hơn nữa sẽ kế thừa chức Đại Tế Ti, địa vị của hắn cao hơn một bậc, nên nói như vậy là hợp lý.

Loan Dạ gật đầu đồng ý, dù Tống Hạc Khanh không nói, anh ta cũng không cho phép mình phạm phải lỗi tương tự lần nữa, chỉ là…

“Hạc Khanh, tôi muốn tự đến xin lỗi với Ôn Dữu các hạ.”

Loan Dạ hiểu rõ tầm quan trọng của giống cái đối với hành tinh Chước Dương, chỉ cần cô đứng đó, đó đã là một tín ngưỡng tinh thần không thể bị phá vỡ, không cho phép có bất kỳ sơ suất nào.

Tống Hạc Khanh vui vẻ đồng ý: “Trong tình hình hỗn loạn ở không gian sâu, ngày mai tôi sẽ khởi hành tới tiền tuyến, trước khi chiến tranh nổ ra, cậu nhất định phải giúp Carlos đưa Ôn Dữu về bên cạnh bệ hạ. Tôi cảm thấy Carlos… không đáng tin cậy.”