Nại Tuyết trông chỉ mới ba, bốn tuổi, Ôn Dữu ôm nó trong tay rất dễ dàng.
Nó cười lộ hai chiếc răng nanh nhỏ, đôi tay bé xíu nắm lấy cổ áo Ôn Dữu, nhanh chóng ôm lấy cổ cô, khuôn mặt non mềm mại, bụ bẵm cọ vào má cô.
Hai gò má của thượng tướng Nại Đặc nóng lên, chỉ là không hiện rõ dưới làn da màu đồng của anh ta. Anh ta không hề biết con trai mình lại có thể làm loạn như vậy! Quá lộ liễu!
Nại Tuyết được Tống Hạc Khanh dạy dỗ, học trò như thầy, ông cụ non học hỏi đến mức hoàn hảo.
Mỗi lần thượng tướng Kinght dẫn quân ra trận, đều mang về những món đồ chơi, nhưng đứa trẻ này hoàn toàn ghét bỏ, cho nên người cha này thường xuyên bị con trai ba tuổi rưỡi coi thường.
Ôn Dữu vốn có chút căng thẳng, nhưng khi ôm được Nại Tuyết mềm mại thơm tho trong tay, cảm xúc khẩn trương của cô nhanh chóng bị xua tan. Cô nâng đứa trẻ lên, đặt nó ngồi trên cánh tay mình.
Cảm nhận được sự gần gũi của Ôn Dữu, ánh mắt Nại Tuyết sáng lên, càng thêm phụ thuộc vào cô, đôi mắt to với hàng mi dài chớp chớp, đôi môi đỏ như anh đào cong lên, hôn bẹp vào má cô.
Khoảng cách rất gần, Ôn Dữu thậm chí có thể trông thấy những sợi lông tơ nhỏ trên mặt nó, làn da đứa nhỏ trắng hơn cả trứng gà bóc, giống như một thiên thần thanh khiết đẹp đẽ.
Nại Tuyết vưa chạm vào đã rời ra, khuôn mặt vốn trắng hồng giờ lại thêm một chút đỏ ửng, ngượng ngùng vùi mặt vào cổ cô.
Nó biết hành động hôm nay của mình chắc chắn sẽ bị các trưởng bối cười nhạo, con của sư tử hoàng gia lại giống như một chú mèo con yếu đuối làm nũng.
Nhưng nó chưa bao giờ thấy chủng loại thú nhân này, mùi hương từ cơ thể cô khiến nó rất thoải mái, nên không kìm lòng được tới gần.
Trên người cô thực sự rất khác biệt, mềm mại, thơm ngát, hoàn toàn khác với những giống đực cứng nhắc mà nó đã từng tiếp xúc.
Dù ngồi trên vai cha, cũng không thoải mái bằng việc được cô ôm trong tay.
Nại Tuyết bây giờ chỉ muốn ở bên cạnh thú nhân mới đến này, thậm chí còn nảy sinh một cơn thèm muốn mυ"ŧ mát theo bản năng, vì vậy đã tự ý hôn lên má Ôn Dữu.
Hành động của con sư tử nhỏ rất chậm, Ôn Dữu hoàn toàn có thể tránh được - nhưng tại sao cô lại phải tránh?
Nhóc Nại Tuyết rất đáng yêu.
Chỉ ôm nhóc như vậy đã khiến Ôn Dữu không thể kiềm chế được việc muốn vuốt ve, nựng nịu, nhưng trước mặt cha nhóc, cô không tiện làm vậy.
Cô muốn đặt Nại Tuyết xuống, nhưng đứa bé vẫn ôm chặt lấy cô, đầu lắc lư như cái trống, đôi mắt lấp lánh nước mắt tỏ vẻ tủi thân.
Ôn Dữu không còn cách nào khác, đành nhìn về phía cha nhóc: “Thượng tướng Nại Đặc, tôi có thể chơi một lúc với Nại Tuyết không? Cậu bé có vẻ hơi dính người.”