Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Giống Cái Siêu Hiếm, Được Vô Số Đại Lão Quỳ Liếm

Chương 15: Mọi thứ đều lạ lẫm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ôn Dữu nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không có gia đình, từ nhỏ đã lớn lên trong trại trẻ mồ côi. Thực ra… tôi cũng không quá muốn về nhà, tôi có thể ở đây một thời gian ngắn, nhưng mọi thứ ở đây đều lạ lẫm, ngoài anh ra, tôi không có ai để nói chuyện.”

Khi nói những lời này, cô hoàn toàn chân thành. Cô không phải là người thông minh gì, đã phải chịu nhiều vất vả mới đỗ vào đại học. Để cô bắt đầu lại từ đầu ở một thế giới hoàn toàn khác biệt về ngôn ngữ và văn hóa, thực sự sẽ làm cô hỏng mất.

Chỉ có thể hy vọng hành tinh Chước Dương đủ phát triển để có thể tìm thấy Trái Đất dựa vào mô tả của cô trong vũ trụ mênh mông này… hoặc hy vọng ngủ một giấc, tỉnh dậy đã xuyên về.

Tống Hạc Khanh không ngờ giống cái đáng yêu, yếu đuối này lại bị cha mẹ bỏ rơi, hắn lập tức nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của cô: “Xin lỗi, do tôi sơ suất.”

“Tôi sẽ thường xuyên trò chuyện với cô, cũng sẽ giúp cô làm quen với cuộc sống ở đây. Trước khi tìm được cách trở về, những chuyện này sẽ nhanh chóng được giải quyết, tôi hứa.”

Ôn Dữu không hiểu rõ Tống Hạc Khanh định giải quyết chuyện gì, bị đôi tay ấm áp của hắn bao phủ, cảm giác mềm mại hơn cả lông vũ thượng hạng khiến cô hơi đỏ mặt, liền vội vàng chuyển đề tài: “Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”

“Được, Dữu Tử, theo tôi qua đây.”

Tống Hạc Khanh dẫn cô sang phòng bên cạnh. Lúc đi ngang qua thượng tướng Nại Đặc, con vật nhỏ trên vai anh ta chờ đúng thời cơ, nhảy bổ về phía trước, vững vàng nhào vào lòng Ôn Dữu.

Dù là sư tử con, nhưng Nại Tuyết chỉ bằng kích thước của một chú mèo, khi nhảy đến giống như một con mèo con cam. Ôn Dữu không hề bị dọa, ngược lại theo phản xạ ôm chặt lấy con vật nhỏ, tránh cho nó bị ngã xuống đất.

Nại Tuyết tìm một tư thế thoải mái trong vòng tay cô, đôi chân ngắn của nó duỗi ra vài lần, hóa thành một đứa bé xinh xắn, mặc áo sơ mi và quần yếm, tóc vàng mắt nâu, làn da trắng hồng, tinh xảo như một con búp bê.

Bây giờ Ôn Dữu mới hiểu vì sao nó được gọi là Nại Tuyết, so với cha nó, thượng tướng Nại Đặc, con non này quả thực trắng như một quả cầu tuyết.

“…@#&%~”

Tiếng nói của sư tử con mềm mại đáng yêu, rào cản ngôn ngữ không ảnh hưởng đến trái tim thiếu nữ của Ôn Dữu. Cô thường chỉ một mình, thật không ngờ rằng trong đời này lại có thể ôm một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy!
« Chương TrướcChương Tiếp »