Chương 14: Lịch sử khuất nhục

Ôn Dữu ở Trái Đất là một đứa trẻ mồ côi không có ràng buộc, nhưng trong lòng cô có lý tưởng, là đứa trẻ được nuôi dưỡng bởi đất nước và xã hội.

Cô thà trở về sống một cuộc sống bình thường, còn hơn là sống trong một cái l*иg vàng được cố ý chế tạo.

Tại nơi quái quỷ này, cô thế đơn lực yếu, không thể kiểm soát các thú đực bằng bất cứ cách nào, có thể được nuông chiều như gấu trúc, nhưng cũng có thể bị biến thành một đống bùn nhão bất cứ lúc nào.

Không ngờ tiểu giống cái quyết định rời đi, Tống Hạc Khanh hơi sững sờ, hạ mắt xuống, giọng nói không thể che giấu nỗi buồn: “Được rồi, tôi sẽ cố gắng tìm cách đưa Dữu Tử về nhà.”

Vì tinh thần sa sút, hắn thậm chí không nhận thấy ánh mắt của Ôn Dữu trở nên cẩn trọng và lo lắng, cũng không giải thích với cô lý do tại sao hành tinh Chước Dương không có giống cái.

Đây là một lịch sử khuất nhục mà tất cả công dân Chước Dương đều khắc sâu trong lòng - trong thời viễn cổ quân sự kém phát triển, tinh tế thổ phỉ đã cướp đi tất cả giống cái của họ.

Lúc đó hơn 90% thú nhân đều suy sụp tinh thần, mất đi lý trí, những giống đực còn lại cũng không thể sinh sản, khiến cho thú nhân Chước Dương gần như tuyệt chủng.

Mãi đến khi bác sĩ vĩ đại Carmoya phát minh ra loại thuốc ức chế tinh thần đầu tiên, các bộ tộc thú nhân mới có thể kéo dài hơi tàn, cũng dần dần phát triển đến sự thịnh vượng ngày hôm nay.

Vì đã trải qua hủy diệt thảm khốc, nên công dân Chước Dương rất đoàn kết.

Họ khát vọng đưa những giống cái bị cướp trở về, nhưng vì chủ nghĩa nhân đạo không nỡ để các cô ấy phải chia ly với những người thân hiện tại, vì vậy bọn họ thường cử đại sứ đến thăm hỏi.

Giống cái trên toàn vũ trụ đều là những sinh vật quý giá hiếm có, không hành tinh nào dám để giống cái rời khỏi bọn họ.

Do đó, mặc dù hành tinh Chước Dương đã đứng đầu về công nghệ quân sự, nhưng vẫn thường xuyên bị các tinh cầu khác chế giễu - những kẻ đáng thương bị giống cái vứt bỏ, những kẻ bất lực được Thú Thần ưu ái.

Tiểu tiên hạc đẹp không tì vết lộ ra dáng vẻ bất lực yếu ớt, khiến Ôn Dữu cảm thấy thương xót.

Dù sao hiện tại chưa có điều kiện về Trái Đất, nên Ôn Dữu mới há mồm nói lời an ủi: “Khanh Khanh, anh không muốn tôi rời đi à?”

Tống Hạc Khanh không muốn tạo thêm áp lực tâm lý cho cô, mỉm cười gượng gạo: “Không, tôi hy vọng Dữu Tử sớm đoàn tụ với gia đình, Dữu Tử vui vẻ, tôi cũng vui vẻ.”