Chương 11: Một con sư tử con

Tống Hạc Khanh âm thầm ghi nhớ phong tục quê hương của giống cái, mắt đẹp hơi híp lại, đôi môi mỏng cong lên một nụ cười vui vẻ: “Được, tôi nhớ rồi, Dữu Tử*, có được không?”

*Dữu Tử là trái bưởi

Ôn Dữu trước đó đã giải thích với hắn rằng, Dữu trong Ôn Dữu là một loại quả chua ngọt mọng nước, theo mô tả của cô, Tống Hạc Khanh nhanh chóng xác định được từ này trên hành tinh Chước Dương tương ứng với quả gì.

Hình dáng tròn trịa, rất giống với khuôn mặt trắng mềm của cô khi phồng lên một chút, chỉ là giống cái nhìn đáng yêu và mềm mại hơn nhiều.

Chiến thần tiếng tăm lừng lẫy của đế quốc, thủ lĩnh quân đoàn số một - Thượng tướng Nại Đặc, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được nỗi đau khổ khi bị trở thành cảnh nền.

Nại Đặc trừng mắt nhìn hai người trước mặt trò chuyện vui vẻ, anh ta không những không thể xen vào, thậm chí còn không hiểu họ đang nói gì.

Thần thú ban cho anh ta sức mạnh vô song, nhưng không ban cho anh ta trí tuệ giống như Tống Hạc Khanh.

Khoảng cách từ bộ phận y tế đến khu vực nghỉ ngơi không xa, nhưng hôm nay Nại Đặc cảm thấy nó dài dằng dặc.

Anh ta muốn tự dẫn giống cái khách mời này tham quan phòng, nhưng lại lo lắng khuôn mặt quá dữ tợn của mình có thể khiến cô sợ hãi...

Đúng vậy, dữ tợn.

Dù vết sẹo không làm giảm bớt vẻ khôi ngô tuấn tú của hắn, dù mỗi năm hắn đều nằm trong danh sách mười gương mặt đẹp nhất đế quốc, nhưng khi đối diện với một giống cái từ trước đến giờ chỉ tồn tại trong tưởng tượng, thượng tướng Nại Đặc không thể không cảm thấy tự ti.

Mãi cho đến khi ba người lên thang máy riêng đến tầng đỉnh của căn cứ. Trước cửa phòng nghỉ của thủ lĩnh căn cứ, vài binh sĩ đang dọn dẹp và đóng gói những đồ đạc. Cùng lúc, những đồ dùng sinh hoạt mới cũng được đặt ngoài cửa, trông qua có chút lộn xộn.

Khuôn mặt anh tuấn của thượng tướng Nại Đặc trở nên mất tự nhiên, anh ta nói xin lỗi bằng ngôn ngữ của hành tinh Chước Dương.

Tống Hạc Khanh tự nhiên giải vây cho anh ta: “Bên này của thượng tướng còn đang dọn dẹp, Bưởi Nhỏ có thể nghỉ ngơi trong phòng của tôi, ngay bên cạnh…”

Lúc này, một con sư tử con màu vàng nhảy ra từ đống đồ lộn xộn. Nó có màu lông tinh khiết, dáng điệu nhẹ nhàng, chỉ vài bước nhảy đã đến trước mặt Ôn Dữu.

Con sư tử nhỏ giơ hai bàn chân trước đầy lông mượt lên, ngửa đầu nhìn Ôn Dữu, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp như thủy tinh.

“Đây là… một con sư tử con?”