Chương 8: Tôn cô làm vợ chủ

Đây là bị trục trặc sao? Sao lại có nhiều người muốn làm bạn đời của cô như vậy.

"Tại sao con số này cứ thay đổi mãi vậy?", Cô hỏi.

"Bởi vì hiện tại cô chưa có bạn đời nên mặc định là mở trạng thái đăng ký bạn đời và sẽ được gửi đến những giống đực chưa kết hôn", Dường như nhân viên không bất ngờ khi cô nhận được nhiều lời cầu hôn như vậy.

"Cô có thể chọn một chồng cả và số lượng chồng thứ không giới hạn, họ sẽ tôn cô làm vợ chủ, trung thành với cô, dùng cả mạng sống để bảo vệ cô, cung cấp cho cô đầy đủ mọi mặt về ăn mặc ở đi lại."

Biểu cảm của Niên Đồ đột nhiên không được tốt lắm: "Đây là yêu cầu bắt buộc sao?"

Nhân viên thấy cô không vui, lập tức hoảng hốt cúi đầu giải thích: "Không phải yêu cầu bắt buộc, Đế quốc sẽ không ép buộc giống cái kết hôn, xin cô yên tâm."

"Nhưng vì để bảo vệ giống cái, giống cái chưa kết hôn phải có người giám hộ."

Mà người giám hộ ít nhất phải có ba người trở lên.

Trên thực tế, hầu hết sau khi giống cái chọn người giám hộ thì cuối cùng người giám hộ của họ đều trở thành bạn đời của họ.

Niên Đồ miễn cưỡng chấp nhận thiết lập "người giám hộ" này, miễn là không ép cô kết hôn là được.

Bây giờ cô có bóng ma tâm lý về chuyện kết hôn, tạm thời không muốn nghĩ đến chuyện kết hôn.

Niên Đồ ngẩng đầu nhìn Thiếu tướng Sion và bác sĩ Lục Trạm đã đi cùng cô suốt chặng đường, do dự không biết nên mở lời như thế nào.

Ở thế giới này, cô chỉ quen biết hai người họ.

Vì một loại tình cảm chim non, cô không tránh khỏi có chút dựa dẫm vào họ.

Lục Trạm hiểu ý cô, ân cần mở lời trước: "Tôi nguyện làm người giám hộ của cô, không biết cô có thể cho tôi cơ hội này không?"

Sion cũng theo sát phía sau, bày tỏ rằng mình cũng muốn trở thành người giám hộ của Niên Đồ.

Niên Đồ gật đầu như gà mổ thóc.

Lục Trạm mỉm cười dịu dàng, anh vốn có dung mạo thanh tú, chỉ là ngày thường không hay cười, trông giống như tảng băng lạnh lẽo, giờ nở nụ cười hiếm hoi tựa như băng tuyết tan chảy.

Anh nắm tay Niên Đồ, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay cô.

Sion cũng thành kính hôn lên tay còn lại của Niên Đồ.

"Sau này chúng ta coi như người một nhà rồi phải không?", Niên Đồ có chút e thẹn nhưng vẫn lấy dũng khí nói: "Sau này đừng dùng kính ngữ với tôi nữa, các anh có thể thoải mái một chút."