Chương 32: Du͙© vọиɠ chiếm hữu mãnh liệt

Trông có vẻ thực sự rất ngoan ngoãn. Nhưng Lục Trạm hoàn toàn không thể yên tâm.

Đùa gì vậy, đây là thú nhân mất kiểm soát!

Chưa bao giờ có ai dùng những từ như "ngoan ngoãn", "nghe lời", "hiền lành" để mô tả thú nhân giống đực mất kiểm soát.

Hầu hết bọn họ đều bị quản thúc trước khi mất kiểm soát, giống như Sion, chỉ số mất kiểm soát tăng vọt sáu điểm trong thời gian ngắn, thuộc loại tai nạn ngoài ý muốn hiếm gặp.

Loại tai nạn này không thường xảy ra nhưng một khi xảy ra thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, hầu như mỗi thú nhân nào mất kiểm soát rồi bỏ trốn đều có tiền sử làm người khác bị thương, một số loài mãnh thú có tính công kích mạnh còn có thể gϊếŧ người, thậm chí không chỉ một mạng.

Nhìn cách Sion tấn công anh lúc nãy thì biết, đó mới là bộ mặt thật của thú nhân mất kiểm soát.

Lục Trạm khuyên Niên Đồ: "Vẫn nên tránh xa hắn ra, anh sẽ về ngay, em nhất định phải vào trong cửa an toàn đợi anh."

Anh vừa dứt lời, con sư tử đã cảnh giác, hung dữ nhìn anh.

Niên Đồ còn chưa kịp trả lời thì đã bị sư tử đè ngã, ngã trở lại chiếc giường mềm mại.

Con sư tử bá đạo ôm cô vào lòng, cổ họng phát ra tiếng đe dọa với Lục Trạm, rõ ràng là đang tuyên bố quyền sở hữu đối với Niên Đồ, chiếm hữu cực mạnh.*

Cảnh tượng này quá kí©h thí©ɧ, tim của Lục Trạm như muốn ngừng đập.

Anh thề, sau chuyện này anh nhất định phải đấu với Sion một trận, nhất định phải đánh cho con sư tử đáng ghét này mũi bầm mặt sưng!

Anh căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình, tận mắt nhìn thấy con sư tử cúi đầu, ngửi ngửi bên má của giống cái yếu đuối bất lực, như thể đang cân nhắc xem nên bắt đầu từ đâu.

Giây tiếp theo! Trong ánh mắt kinh hoàng của Lục Trạm, con sư tử há to cái miệng đầy máu ——

"Bốp!", Niên Đồ giáng một cú vào đầu con sư tử.

"Đừng hung dữ với người khác!"

"Grừ..." Con sư tử thực sự ngậm miệng lại, liếʍ liếʍ ngón tay cô.

Không biết có phải ảo giác không, Lục Trạm thực sự nhìn thấy trên khuôn mặt của con sư tử này một cảm xúc giống như nịnh nọt.

Anh thấy chắc chắn là ảo giác.

Thú nhân mất kiểm soát làm sao có thể có cảm xúc nhân tính như vậy được.

Niên Đồ vừa đánh vừa xoa, vừa vuốt ve an ủi cái lưng chắc nịch của con sư tử, vừa hôn lên khuôn mặt đầy lông của nó một cái.

Rõ ràng con sư tử vui mừng khôn xiết.

Nó như muốn đáp lại, nhẹ nhàng húc vào cằm Niên Đồ rồi thử liếʍ lên, khiến Niên Đồ ngứa ngáy cười ha ha, rụt cổ lại.