Chương 3: Xuyên thành giống cái quý hiếm

Trong khoang y tế, Niên Đồ run rẩy hàng mi, từ từ mở mắt.

Cô cảm thấy đầu hơi choáng.

Cảm giác này không xa lạ, suy dinh dưỡng nhiều năm khiến cô bị hạ đường huyết rất nghiêm trọng, thường xuyên ngất xỉu.

Cô nhớ rằng trước khi ngất xỉu, cô đã bị bà gọi về nhà từ công ty, đến nhà mới biết gia đình đã sắp xếp hôn sự cho cô, muốn cô lấy một người đàn ông béo bụng đã từng kết hôn, đã nhận bốn trăm nghìn tiền sính lễ của người đó.

Tất nhiên cô không đồng ý nhưng đã quá muộn, bị nhốt trong nhà không cho ra ngoài cũng không cho ăn, nhốt một tuần thấy cô vẫn không chịu đồng ý đi đăng ký kết hôn bèn muốn đưa cô thẳng đến nhà người đàn ông đó, gạo nấu thành cơm.

Trên đường đi, cuối cùng cô cũng tìm được cơ hội bỏ trốn nhưng vì đói quá lâu nên chưa chạy được bao xa thì đã ngất xỉu.

Vậy nên bây giờ cô đang ở đâu... bị bắt rồi sao? Đây là nhà của người đàn ông béo bụng đó sao?

Căn phòng trước mắt lạnh lẽo và sạch sẽ, giống như phòng bệnh trong bệnh viện, có rất nhiều thiết bị mà cô không biết, cô cũng đang bị nhốt trong một thiết bị.

Không xa là hai người đàn ông đang trò chuyện, họ phát hiện cô đã tỉnh...

!!

Người đàn ông mặc áo blouse trắng mở khoang y tế, ánh mắt quan tâm: "Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, cô có thấy khó chịu ở đâu không?"

Đối mặt với người đàn ông xa lạ, mặc dù anh đẹp trai hơn cả minh tinh trên TV, Niên Đồ vẫn rụt rè theo bản năng.

Nhận ra mình đã làm cô sợ, người đàn ông rất tự trách, lập tức cúi đầu, giọng nói hết sức nhẹ nhàng để thể hiện rằng mình không có ác ý: "Cô không cần sợ, đây là Đoàn 286 của Quân Bạch Hổ, tôi là bác sĩ trưởng Lục Trạm, cô đã được giải cứu, sẽ không còn bị ngược đãi nữa."

Niên Đồ: "..."

Chuyện mua bán hôn nhân này mà cũng có thể kinh động đến quân đội sao?

Nhưng ngay sau đó cô nhận ra có gì đó không ổn.

Cô chưa bao giờ nghe nói đến Quân Bạch Hổ nào cả.

Hơn nữa, người đàn ông mặc áo blouse trắng tự xưng là bác sĩ trưởng này, thái độ đối với cô thực sự quá tốt, thậm chí là cung kính.

Cô chỉ là một người dân thường bình thường, thậm chí còn vì sinh ra trong một gia đình kỳ quặc mà sống còn thảm hơn hầu hết những người bình thường, sao đến lượt một người ưu tú như vậy lại cung kính với cô?

Ánh mắt cô từ người mặc áo blouse trắng chuyển sang người đàn ông khác trong phòng.