Chương 7: Nữ tôn nam ti

"Không cần cô quan tâm."

"Cô chắc chắn muốn đắc tội với tôi chỉ vì một giống đực bình thường thôi?"

Thấy Ninh Nhuyễn không hề lay động, Chu Mị tức giận nói: "Được, có bản lĩnh thì đừng đi đâu, đợi tôi ở đây, lát nữa tôi sẽ quay lại tìm cô."

"Được."

Ninh Nhuyễn biết cô ta sẽ gọi người nhưng cô không hề sợ hãi.

Đánh nhau một chọi một không thú vị, đánh một chọi nhiều mới vui.

Sau khi Chu Mị đi, nhân viên phục vụ thỏ đực nhìn cô bằng ánh mắt vô tội đầy lo lắng: "Tiểu thư, hay là cô đi trước đi, chắc chắn cô Chu Mị sẽ gọi người."

"Không sao."

Ninh Nhuyễn thấy anh ta đáng thương.

Giống đực trông dễ thương thế này thật quá phạm quy.

Ninh Nhuyễn tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, ánh mắt dừng trên khóe mắt đỏ hoe của anh ta, nhẹ nhàng hỏi: "Anh nói cho tôi biết tên anh là gì?"

"Tôi tên Giang Đồ, đồ trong đồ thư." Giang Đồ cầm thực đơn trả lời, sau đó đưa thực đơn cho Ninh Nhuyễn, nói: "Cô muốn ăn gì."

Ninh Nhuyễn nhìn thực đơn.

Trái cây&, salad&, cá trích&.

Những chữ này, Ninh Nhuyễn đều biết nhưng ký hiệu thì cô không hiểu lắm.

"Giang Đồ, anh giới thiệu cho tôi một số món đặc sản đi."

"Được."

Sau khi Giang Đồ đi, Ninh Nhuyễn quan sát xung quanh nhà hàng, chỉ có một số ít giống cái đang dùng bữa, bên cạnh những giống cái này đều có ít nhất hai giống đực đi cùng.

Ninh Nhuyễn còn nhận thấy không ít giống đực đều nhìn mình chằm chằm.



Ninh Nhuyễn không phải chờ lâu, Giang Đồ bưng một khay thức ăn tinh xảo đi tới, trên khay có trang trí, khuôn mặt tươi cười: "Thưa cô, đây là những món chất dinh dưỡng cao cấp đặc trưng của Kim Ngọc Lương Duyên chúng tôi."

Cái gì?

Ninh Nhuyễn nghi ngờ mình bị ảo giác.

Chất dinh dưỡng ư?!

Một nhà hàng sang trọng như vậy mà món đặc trưng lại là chất dinh dưỡng cao cấp.

Ninh Nhuyễn muốn chết luôn, niềm vui lớn nhất của cuộc đời là ăn uống, cô đã ba năm không được ăn gà rán, hamburger và coca rồi.

Cô còn tưởng rằng mình có cơ hội được ăn lại, kết quả...

Ánh mắt Ninh Nhuyễn dừng lại trên khay thức ăn tinh xảo, chất dinh dưỡng được bày trên những loại trái cây trang trí màu đỏ và xanh lá, cô hỏi với giọng không hiểu: "Bày biện cầu kỳ như vậy có tác dụng gì không?"

Giang Đồ thật thà nói: "Không có tác dụng gì, chỉ là giá cao hơn thôi."

Ninh Nhuyễn đói đến mức bụng dán vào lưng, cô chọn một loại chất dinh dưỡng vị trái cây.

Vừa uống một ngụm, sắc mặt cô đột nhiên thay đổi.