Chương 3: Giống cái anh làm người bảo vệ cho em nhé

Dung Diệp đã rất tức giận khi cho rằng nếu không gặp họ, cô sẽ bị thú dữ của thủy mộc hành tinh hoặc lũ Thú nhân đi lạc hãm hại.

Lạc Thanh Hoan ánh mắt run lên, cô cảm giác được cổ họng bốc lên khói. Cô càng biết rõ ràng hơn ly mình đã xuyên qua thời gian, đây là một hành tinh mà cô không hề biết.

“Tôi tên Lạc Thanh Hoan, người nhà tôi không có bỏ rơi tôi mà bịn họ đều đã chết hết rồi.”

Khi Lạc Thanh Hoan nghĩ đến em gái duy nhất của cô, Lạc Thanh Dao, có thể bị gϊếŧ, nước mắt cô chợt dâng trào.

Dung Diệp và Tiêu Dật sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, không khỏi đồng thời đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Lạc Thanh Hoan, nhưng lại cảm thấy rất mạo chạm cô, giống cái thật yếu ớt đáng thương nên không thể chọc cô được nên đành rút tay lại.

“Em không có gia đình sao, anh có thể làm người bảo vệ cho em được không?”

Dung Diệp hoảng sợ khi nghĩ đến Lạc Thanh Hoan yếu đuối, một mình trong Đế quốc Tử Lật, không có sự đảm bảo an toàn nào.

“Bảo vệ?” Lạc Thanh Hoan mở to đôi mắt xinh đẹp, không thể tin được nhìn Dung Diệp. ! !

“Đúng vậy! Một giống cái như em sống một mình sẽ rất nguy hiểm!”

“Đặc biệt hơn là vì em trông rất ngọt ngào nên em rất dễ trở thành con mồi của một tên thú nhân lang thang hoặc là sẽ bị những kẻ mạnh khác tranh giành mà bị thương.”

Dung Diệp kiên nhẫn giải thích với Lạc Thanh Hoan, muốn cô hiểu rằng một cô gái không có người giám hộ sẽ rất nguy hiểm.

“Giống cái?Thú nhân lang thang?”

Trong nháy mắt, Lạc Thanh Hoan nhạy bén nắm bắt được hai từ mới trong lời nói của Dung Diệp, khiến cô cảm thấy không hiểu.

Huhu~~~

Ai đó đến và cho cô ấy một số kiến thức khoa học đi. Cô ấy đã du hành đến thế giới viễn tưởng nào thế? Cô ấy là một cô gái bình thường và từ miệng người kia đã trở đã trở thành là một giống cái khi nào thế!

“Đúng vậy! Hiện tại ở đế quốc Tử Lật, tỷ lệ đực cái chênh lệnh rất cao con cái được sinh ra hàng năm đang giảm dần báo động.”

“Cho nên nếu không có một người mạnh bảo vệ thì sẽ bị mọi thế lực to nhỏ khác ở đây tranh giành rất nguy hiểm!”

Tiêu Dật lo lắng nhìn Lạc Thanh Hoan, như đã hạ quyết tâm, anh ta nhìn cô bằng ánh mắt xuyên thấu, dũng cảm nói ra những gì trong lòng mình: “Lạc đại nhân, tôi cũng có thể làm như vậy được không? Làm người bảo vệ của em? Với Thái tử điện hạ!”

Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Dung Diệp đang nhìn mình, Tiêu Dật vội vàng giải thích.