Chương 3: Có Người Hại Ta

“Tộc trưởng, ta chỉ bị vài vết trầy xước, không có gì nghiêm trọng.”

Tộc trưởng bình tĩnh lại: “Hồ Lý à! Vừa rồi ngươi không nghe thấy gì chứ?”

Đôi mắt Hồ Lý trong sáng: “Không có! Vừa rồi các ngươi... đã nói gì sao?”

“Không không.” Tộc trưởng vội lắc đầu, may mà không nghe thấy, mất một giống cái thì mất đi một lợi thế. Trong bộ lạc, không thể thua các bộ lạc xung quanh, nếu không sẽ bị chế giễu.

“Hồ Lý, sao ngươi lại đến khu cấm địa? Ta đã ra lệnh cấm từ lâu rồi mà.”

Khu cấm địa? Có phải là vách núi không?

Nước mắt Hồ Lý lưng tròng, cố gắng di chuyển để đứng dậy nhưng mãi không được, tộc trưởng lập tức ngăn cản hành động của nàng.

“Tộc trưởng, là có người hại ta.”

“Gì? Ai làm, dám âm thầm hại giống cái là tội lớn, ta nhất định sẽ không tha cho hắn.”

Lời này được Hồ Dung vừa tỉnh dậy nghe thấy, cơ thể nàng ta run lên, lập tức lên tiếng để thu hút sự chú ý.

“Hồ Lý, ngươi cái đồ ăn cây táo rào cây sung xấu xí hồ ly này, không sinh nhãi con cho đồng tộc trong bộ lạc mà lại đi sinh nhãi con với những thú nhân lang thang bên ngoài, trong khi chính bộ lạc cung cấp thực phẩm và bảo vệ ngươi. Nếu ngươi không muốn sinh nhãi con cho bộ lạc thì hãy ra ngoài đi.”

Hồ Lý cũng tức giận, mới xuyên không đã bị đuổi, người này là ai chứ?!

“Ngươi còn dám nói nữa, nếu không phải ngươi dụ ta đến khu cấm địa rồi đẩy ta xuống, ta đâu có bị thương như vậy!”

Hồ Dung siết chặt nắm đấm, không thể thừa nhận tội hại giống cái, tội này không nhỏ.

“Hồ Lý, ngươi ngậm máu phun người. Từ lần chúng ta cãi nhau to đến giờ, cũng chưa ai thấy qua ai. Ta sao có thể dẫn ngươi đến khu cấm địa, chắc chắn là ngươi lén lút đi gặp con thú nhân hoang dã.” Sau đó, nàng ta tỏ vẻ đáng thương nhìn các thú phu: “Trong vài ngày qua ta luôn ở bên các ngươi, cố gắng đóng góp thêm nhãi con cho bộ lạc, các ngươi cũng biết đến.”

Các thú phu của Hồ Dung không thể nhìn thấy thê chủ của mình bị vu oan ức, tức giận nhìn Hồ Lý: “Ngươi nói dối.”

“Đúng, tộc trưởng, nàng nói dối, thê chủ của ta mấy ngày qua luôn ở nhà sinh nhãi con với chúng ta.”

Hồ Lý nghe mà cảm thấy xấu hổ, chuyện xấu hổ như vậy sao có thể nói ra được, thật ngượng ngùng! Nhưng khi nàng thấy các thú nhân ở ngoài trời giao phối công khai trong tương lai, sẽ thấy hôm nay nói ra cũng không phải là gì.

“Này, các ngươi mới là kẻ nói dối, rõ ràng là Hồ Dung đẩy ta xuống.” Hồ Lý thực sự không biết nói gì hơn, bọn họ người một nhà đương nhiên là đồng lòng rồi!