Chương 4

Ngoại trừ việc mọi người đều là thú nhân, nơi này rất giống với Trung Quốc thời cổ đại, là một xã hội mẫu hệ, mà họ cũng nói tiếng Trung Quốc.

Không phải thời kỳ nguyên thủy rừng rậm thì tốt rồi, cô sợ ra ngoài gặp phải khủng long, sợ không có quần áo để mặc, không có nội y để thay...

Cô có thể chịu đựng cuộc sống không có internet, nhưng không thể chịu được cuộc sống không có nhà vệ sinh!

Ở đây, mỗi thú nhân giống đực khi sinh ra đều có hình thú, muốn hóa thành người thì phải tu luyện. Thời gian hóa hình khác nhau tùy vào nỗ lực và thiên phú của từng người.

Nếu loài vượn cổ có thể tiến hóa thành loài người trên Trái Đất, thì các loài khác ở đây có thể tiến hóa thành người cũng là điều dễ được.

Nghĩ đến đó, Diệp Lam Tâm cảm thấy an tâm hơn, miễn là họ có văn minh và có thể giao tiếp là tốt rồi.

Cô không muốn học ngôn ngữ của thú đâu!

Vừa an tâm, bụng của Diệp Lam Tâm liền réo lên vì đói.

Cô nuốt nước miếng, rụt rè hỏi, “Mẹ ơi, ở đây có gì ăn không?”

Con khổng tước hoa trên mặt đất nghe vậy liền xoay người chạy ra khỏi nhà, hai phút sau, nó trở lại với một con mồi còn đẫm máu trong miệng.

Đầu khổng tước ngẩng cao, như thể đang chờ được khen ngợi.

“Ăn đi, tiểu tâm can, con mới trải qua khó khăn, ăn sống cái này là bổ nhất.” Người phụ nữ trung niên hài lòng, đón lấy con mồi rồi nhìn Diệp Lam Tâm một cách từ ái.

“Mẹ, mẹ muốn con ăn cái này?” Nhưng Diệp Lam Tâm chỉ cảm thấy kinh hãi vô cùng, mắt trợn trắng như sắp ngất đi.

Đáng sợ quá rồi đấy!

Cô không phải là khổng tước, không thể ăn côn trùng hay loài bò sát đâu!

Không phải đây là xã hội văn minh sao?

Sao vẫn còn chuyện ăn tươi nuốt sống thế?

Diệp Lam Tâm không nhịn được mà chửi thầm.

“Con no rồi.” Diệp Lam Tâm quay đi, không dám nhìn vào cái đuôi vẫn còn nhỏ máu kia.

“Thôi được, không ăn cũng không sao, tối nay có lửa trại, chúng ta sẽ được ăn ngon.” Người phụ nữ trung niên mập mạp xoa đầu cô.

“Đúng rồi, bảo bối của mẹ, mau thay bộ quần áo kỳ lạ này đi." Diệp Lam Tâm đang mặc áo thun ngắn tay, quần đùi bò và đôi giày vải trắng.

Bộ đồ của Diệp Lam Tâm này rất khác lạ so với thời đại ở đây.

Trong lúc nói chuyện, một con công lớn tiến vào, trong miệng ngậm một bộ quần áo.

Theo Alicia*, Diệp Lam Tâm ăn mặc rất keo kiệt.

*Mẹ nguyên chủ.

Diệp Lam Tâm nghe từ Alicia rằng tổ tiên họ tiến hóa từ dã thú, trải qua bao giai đoạn mới hóa thành người.