Chương 11

Tiểu Lam Tâm thật là đáng yêu.

"Tiểu Lam Tâm, em thật đáng yêu. Làm sao bây giờ, hình như tôi đã thích em rồi. Hãy sinh cho tôi vài quả trứng nhỏ, được không?"

Hắn nâng khuôn mặt nhỏ của giống cái lên, đặt đôi môi mỏng lạnh lẽo lên môi cô.

Đầu lưỡi hắn vươn ra, chia thành hai nhánh như lưỡi rắn, thăm dò luồn vào trong.

Diệp Lam Tâm nổi da gà, khuôn mặt trắng bệch, trong miệng cũng cảm thấy trơn trượt.

Trong đầu cô chỉ quanh quẩn một ý nghĩ: “Cô bị một con rắn hôn!”

Thật là kinh khủng, không hề giống truyện cổ tích một chút nào!

Lúc này, cô thật sự khâm phục Hứa Tiên đã dám yêu xà tinh.

Chỉ hôn thôi mà cô đã thấy sợ đến mức muốn ngất đi rồi.

Thân thể Diệp Lam Tâm cứng đờ không dám nhúc nhích, sợ rằng chỉ cần một sai sót nhỏ, nọc độc của Bạch Xà sẽ phóng ra.

Như vẫn chưa thỏa mãn, đầu lưỡi của hắn rời khỏi môi cô một lát, rồi tiếp tục hôn lên cái cổ trắng nõn và vành tai nhỏ.

"Anh… anh rắn à, tôi thực sự không thể đẻ trứng được đâu. Tôi là nhân loại, không phải thú nhân. Gen của chúng ta không hợp nhau."

Diệp Lam Tâm cố nén cảm giác ghê tởm, quyết định nói thẳng.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô tin bước tiếp theo của Bạch Xà chính là giao phối để sinh trứng.

Nhưng cô là một nhân loại bình thường, không thể chịu đựng nổi điều đó đâu!

"Nhân loại? Em là nhân loại?" Trong đôi mắt đào hoa của hắn thoáng hiện một tia kinh ngạc, ngừng hành động lại.

"Đúng vậy, tôi không lừa an đâu. Dù tên tôi cũng là Diệp Lam Tâm, nhưng tôi không phải là khổng tước, không thể đẻ trứng được."

Khuôn mặt nhỏ của Diệp Lam nhăn lại, như sắp khóc.

Lúc này, cô rất mong mình có thể ngất xỉu! Vì cô thực sự rất sợ sinh vật không có chân.

"Kỳ lạ, sao lại có nhân loại ở Vạn Linh Quốc được?" Hắn lầm bầm, như đang tự hỏi hoặc đang hỏi cô.

"Tôi cũng không biết, tôi đến từ thế kỷ 21. Tôi đang leo núi thám hiểm thì trượt chân ngã xuống vực, khi tỉnh lại đã ở trong khu rừng nguyên thủy này rồi.”

“Sau đó, có một con lợn rừng tấn công tôi, rồi nó bị một người đàn ông tóc bạc gϊếŧ chết với một cái tát. Sau đó, tôi ngất đi và tỉnh lại ở gia tộc khổng tước.”

“Họ tự nhận tôi là người của gia tộc họ, không liên quan gì đến tôi hết." Sau khi nói xong, cô cảm thấy trong lòng bớt sợ hơn.

"Không ngờ Ngân Hồ đã tu luyện đến cảnh giới này, không chỉ có thể hóa hình công kích mà còn ngưng tụ được năng lượng cách không gϊếŧ thú."

Hắn tự nhủ, dường như khoảng cách giữa hắn và Ngân Hồ ngày càng xa.

Nhưng tại sao Ngân Hồ đã tu luyện đến cảnh giới này mà vẫn cần thuốc đó?

"À, đúng rồi, người đàn ông đó có thể là người của tộc Bạch Xà đó.. Alicia nói Bạch Xà đã đưa tôi trở về, nên người đàn ông đó hẳn là Bạch Xà phải không?"