Chương 10

“Giờ đã biết tôi là ai chưa, hửm?” Nụ cười dịu dàng như ánh nắng mùa xuân, khuôn mặt sáng như ngọc.

“Rắn! Á á á!!!” Hai mắt cô trợn ngược lên, suýt ngất, vung tay ném miếng thịt nướng về phía anh.

Người đàn ông khẽ nghiêng người, khó khăn lắm mới né tránh được.

Diệp Lam Tâm bật dậy vội chạy đi, miệng kêu to: “Cứu mạng! Bạch Xà thành tinh rồi!”

Đôi mắt người đàn ông lóe sáng, cái đuôi dài quấn lấy Diệp Lam Tâm.

Cô bị cuốn lên, đôi chân vẫn trong tư thế chạy, trông vô cùng buồn cười.

Chiếc đuôi dài nhẹ nhàng đáp xuống, đặt Diệp Lam Tâm ngang tầm mắt với anh.

“Cứu mạng! Mau thả tôi xuống!”

“Tiểu Lam Tâm định chạy đi đâu?” Giọng người đàn ông mang chút tò mò.

“Thả tôi xuống! Tôi không phải Hứa Tiên, anh tìm nhầm người rồi! Cứu mạng, Pháp Hải cứu tôi với!” Diệp Lam Tâm hoảng loạn, nói năng lộn xộn.

“Hứa Tiên là giống đực nào? Pháp Hải là bộ lạc nào?” Anh nhíu mày. Chẳng lẽ Tiểu Lam Tâm đã có tình cảm với một giống đực khác?

“Giống đực?” Diệp Lam Tâm ngạc nhiên.

Đúng rồi, nơi này là Thú Thế, tất cả đều là thú nhân.

Cô sợ hãi cái gì chứ?

Dù sao sau này cô cũng phải sống chung với bọn họ trong xã hội này!

Hơn nữa, với chín năm giáo dục ăn sâu vào tâm trí, Diệp Lam Tâm biết phản ứng quá mức khi người khác biến thành hình thú là thiếu tôn trọng.

Cứ như ngoại hình người đàn ông này rất xấu xí nên cô mới bị dọa vậy.

Mà ở thế giới này, thú nhân rất coi trọng hình dạng thú của mình.

--- ---

“Em thật sự sợ tôi sao?” Đôi mắt đào hoa của người đàn ông hiện lên vẻ buồn bã, trông thật đáng thương.

Diệp Lam Tâm cảm thấy lòng trắc ẩn của mình dâng trào.

Bạch Xà trước mặt trông rất đẹp trai, đặc biệt là vẻ mặt như một tiểu tức phụ bị bắt nạt đến khóc đó thực sự rất quá đáng yêu!

Nhưng khi nhìn xuống cái đuôi rắn trắng mượt mà kia, Diệp Lam Tâm không khỏi run lên cầm cập.

Cô thực sự rất sợ những sinh vật không có chân!

"Em không thích hình thú của tôi sao?" Đôi mắt sáng ngời như sao trời của hắn trở nên ảm đạm, hàng mi hơi rũ xuống, khóe mắt xẹt qua một tia giảo hoạt khó nhận ra.

Diệp Lam Tâm không thể chịu nổi mà hít sâu một hơi, tự trấn an, "Mình là nam tử hán đại trượng phu. Không sợ, không sợ!"

"Không... không." Cô mở miệng, nhưng đầu lưỡi cứ như bị thắt lại, chỉ run rẩy thốt ra hai từ, nở nụ cười gượng gạo.

Thấy Diệp Lam Tâm đang sợ hãi nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười để không làm tổn thương lòng tự tôn của mình, người đàn ông suýt nữa cười ra tiếng.