Những lời của Cố Lạc chắc chắn không thể là thật, ít nhất thì việc nói rằng Thú Phu đòi ly hôn là rất đáng ngờ.
Thú nhân nam khi ly hôn sẽ bị giải trừ dấu ấn, nếu dị năng của họ cao thì sự suy giảm không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống.
Nhưng nếu dị năng của thú nhân không cao, ví dụ như cấp D hoặc F, một khi bị giải trừ dấu ấn, họ sẽ trở nên yếu ớt và bệnh tật cho đến chết.
Nghe nói có những người sẽ kiểm tra giá trị thiên phú của con mình khi đứa trẻ còn nhỏ. Có lẽ sau khi kiểm tra, Cố Lạc phát hiện ra nguyên chủ không có năng lực nổi bật nên đã bỏ rơi nguyên chủ cùng với cha của nguyên chủ?
Nếu đúng là như vậy…
Cố Tây mím đôi môi đỏ thắm của mình, sau khi nhìn chằm chằm vào Cố Lạc một lúc lâu, lạnh lùng nói: “Bà Cố, nếu những gì bà nói là thật, xin hãy đưa ra bằng chứng rằng cha tôi nhất định muốn ly hôn với bà. Nếu không, tôi có quyền tin rằng bà đã bỏ rơi cha con chúng tôi và tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận bà là mẹ mình.”
Cố Tây khẽ nâng cằm, cổ trắng muốt căng ra, đôi mắt xanh xinh đẹp vì phẫn nộ mà trở nên sắc bén.
Nữ hoàng ngồi trên ngai vàng khi thấy bộ dạng này của Cố Tây, trong đầu hiện lên tư liệu về cô.
Cố Tây lớn lên trong cô nhi viện ở khu ổ chuột, mặc dù là giống cái nhưng do không có khả năng sinh sản và tinh thần lực thấp, cô thường xuyên bị bắt nạt. Sau đó Cố Tây được một bà lão cũng không có khả năng sinh sản là Lưu Đại Hoa nhận nuôi, bà ấy làm việc cực nhọc tích góp tiền bạc chỉ để Cố Tây được đi học.
Cuộc sống của hai người phụ nữ, một già một trẻ, chẳng những vô cùng chật vật, mà còn thường xuyên bị những người xung quanh cười nhạo và bắt nạt, những khoản trợ cấp lẽ ra họ nên nhận được cũng chưa bao giờ đến tay.
Những thông tin này, nếu không phải vì Cố Tây thức tỉnh lần hai và cứu được Thượng tướng A Bỉ Tư, thì có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt nữ hoàng như bà.
Trong một đất nước, việc có sự chênh lệch giàu nghèo giữa các thần dân là điều bình thường. Nhưng nếu thần dân trong quá trình trưởng thành bị phân biệt đối xử, thì đó là trách nhiệm của nữ hoàng như bà đã chưa làm tròn trách nhiệm.
Nghĩ đến đây, nữ hoàng nhìn Cố Tây đầy thương xót, sau đó lạnh lùng nhìn Cố Lạc: “Hầu tước Cố, bà có gì muốn nói về lời phát biểu của Cố Tây không?”
Dù nữ hoàng đã lên tiếng, sắc mặt của Cố Lạc vẫn không hề thay đổi.