Suy cho cùng cũng là Bạch Ngọc đang quan tâm cô, giống như các anh trai trong thế giới tận thế của cô. Bọn họ luôn lo lắng cho sự an toàn của cô, thậm chí còn cẩn thận đến mức phải để cô ngồi trên vai để phòng ngừa bất kỳ công kích bất ngờ nào.
Cố Tây nghĩ, có lẽ cứ coi Bạch Ngọc như một người anh trai là được rồi.
Cố Tây nghĩ như vậy ở trong lòng, dần dần thả lỏng hơn.
Bạch Ngọc cảm nhận được cảm xúc đón nhận của Cố Tây, nụ cười trên môi hắn càng trở nên rạng rỡ hơn. Hắn lặng lẽ thay đổi cách nắm tay, từ việc đơn giản nắm tay chuyển sang đan mười ngón tay vào nhau.
Hành động nhỏ nhặt này, trước đây có lẽ Bạch Ngọc sẽ coi thường không thèm làm.
Bạch Ngọc và A Bỉ Tư có thể trở thành bạn bè, phần lớn là vì hắn luôn cảm thấy mình sẽ không say đắm trước bất kỳ một giống cái nào, trong khi A Bỉ Tư lại chán ghét giống cái.
Nhưng giờ đây, khi được đan tay với Cố Tây, cảm nhận hương thơm ngọt ngào tỏa ra từ cô, Bạch Ngọc bỗng nhận thấy tim mình đập nhanh hơn nhiều. Nhiệt độ cơ thể của thú nhân giống đực vốn cao hơn giống cái, và khi tim đập nhanh, nhiệt độ trên người Bạch Ngọc càng tăng lên rõ rệt.
Nhiệt độ từ cơ thể hắn làm Cố Tây không khỏi nhớ tới lần thân mật với A Bỉ Tư trong sơn động. Khi đó, nhiệt độ trên người A Bỉ Tư cũng nóng hơn cả cảm giác từ lòng bàn tay Bạch Ngọc lúc này.
Cố Tây cũng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhưng cô cố gắng không để mình lạc vào những suy nghĩ mơ màng. Cô tìm cách phân tâm bằng cách chuyển chủ đề: "Bạch... Hoàng Thái Tử điện hạ, anh thường xuyên bị ám sát sao?"
Bạch Ngọc nghe được sự quan tâm từ Cố Tây, tim hắn đập chậm lại một nhịp.
"Ừm." Bạch Ngọc suy nghĩ một lúc, giọng điệu ôn hòa: "Lần đáng sợ nhất là vào sinh nhật mười tuổi của tôi, tôi bị một thích khách sử dụng dị năng hỏa làm bỏng bả vai và đuôi."
"Lúc đó tôi còn nhỏ, bả vai rất đau, nhưng điều tôi lo lắng hơn là mình sẽ trở thành Hoàng Thái Tử có cái đuôi trọc nhất trong lịch sử của Đế quốc Nặc Nhĩ."
"Nguy hiểm như vậy sao?" Cố Tây nói theo phản xạ, "Vậy miệng vết thương của anh sau đó thế nào? Cái đuôi bây giờ ra sao?"
Sự quan tâm của Cố Tây làm Bạch Ngọc cảm thấy ấm lòng, hắn tiếp tục nói: "Bả vai không để lại sẹo, nhưng cái đuôi thật sự trọc đi một ít. Nhưng may mắn là không dễ bị phát hiện, phải nhìn kỹ mới thấy được."
"Vậy là tốt rồi." Cố Tây nghiêng đầu mỉm cười với Bạch Ngọc, nhưng vẫn tò mò về cái đuôi của hắn.