Khương Nhu ngước nhìn nam nhân cao ngạo trước mặt, giọng điềm tĩnh: "Nếu ngài ghét tôi đến vậy, sao còn bắt tôi? Tôi không nghĩ mình đủ quan trọng đến mức Điện chủ phải đích thân đến cứu."
Huyền Yếm nhìn thiếu nữ đang giận dữ, bàn tay vô thức vươn ra định chạm vào gương mặt cô. Nhưng Khương Nhu nhanh chóng né tránh, khiến tay hắn dừng lại một cách lúng túng giữa không trung.
Sự từ chối của Khương Nhu làm ánh mắt Huyền Yếm lạnh hơn.
Hắn thu tay đứng dậy, dùng ngón tay thon dài trắng bệch nhẹ nhàng xoa hai bên huyệt Thái Dương, tạo nên một vẻ đẹp quyến rũ đầy mệt mỏi.
"Vật nhỏ, tôi khuyên cô một điều." Huyền Yếm nhìn xuống Khương Nhu: "Một khi Thần Thú đã chọn cô, thì cô không còn thuộc về chính mình nữa. Nếu cô hành xử tùy tiện, tôi không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Ánh mắt Huyền Yếm dừng lại ở vùng bụng nhỏ của Khương Nhu.
"Tôi chỉ thuộc về chính mình." Giọng nói nhẹ nhàng của Khương Nhu vang lên.
Dù biết không nên đối đầu với kẻ điên này, nhưng khi nghe hắn nói rằng cô không thuộc về chính mình, một phần tính cách mạnh mẽ ẩn sâu trong xương cốt đã khiến cô phản kháng theo bản năng.
Huyền Yếm dừng động tác xoa đầu, nhanh chóng bước đến trước mặt Khương Nhu, nắm chặt tay kéo cô mạnh lên.
Ánh mắt ôn hòa lúc trước đã bị thay thế bởi sự lạnh lẽo.
"Có vẻ cô thật sự rất thiếu dạy dỗ. Với tính cách không ngoan như này, làm sao cô có thể trở thành sứ giả của Thần được?"
Hắn nhìn cơ thể yếu ớt của thiếu nữ: “Cô có biết địa lao của Thú Thần Điện không? Nơi đó giam giữ vô số tội phạm Liên Bang và những thú nhân đã mất đi lý trí. Cô có muốn đi thăm quan không?"
Giọng nói lạnh lẽo của Huyền Yếm khiến cơ thể Khương Nhu cứng đờ.
Cô quay mặt đi, không muốn nhìn hắn.
"Sao vậy? Vẫn hy vọng Theo sẽ đến cứu cô sao?"
Khương Nhu quay mặt đi, đúng lúc nhìn thấy một bức tượng lớn được đặt ở trung tâm đại điện.
Đó là một bức tượng điêu khắc một nữ nhân, được bao phủ bởi ánh sáng vàng nhạt, tạo ra vẻ uy nghiêm và thánh khiết.
Không hiểu vì sao, cô cảm thấy có một sự quen thuộc kỳ lạ với bức tượng đó, như thể linh hồn cô và bức tượng này có một sự kết nối sâu sắc.
Có lẽ đây chính là sự tương tác giữa cô và Thần Thú?
"Điện chủ đại nhân, nếu ngài là người truyền đạt ý chí của Thần, người bảo vệ giống cái của Liên Bang, thì tại sao ngài lại đối xử với tôi như vậy? Ngài không nghĩ rằng mình đang vi phạm ý chí của Thần sao?"
Khương Nhu nhìn lên bức tượng, "Ngài không đủ tư cách để làm sứ giả của Thần!"