Chương 17: Chịu trách nhiệm

May mắn là Theo đã đến kịp.

Khương Nhu gật đầu.

Có nghĩa là, lần đầu tiên cô xuất hiện đã kích hoạt hệ thống, nhưng sau đó sẽ không còn bị theo dõi như vậy nữa.

Khi sự nghi hoặc tan biến, thiếu nữ quay đầu, nhìn Theo bằng ánh mắt tinh nghịch.

Giọng cô mềm mại: "Theo, vừa nãy anh đã gọi tôi là gì?"

Theo sững người. Sao chủ đề lại chuyển nhanh như vậy?

"Anh biết tên của tôi." Khương Nhu nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của Theo, tiến lại gần hắn hơn chút nữa.

Giọng cô trở nên quyến rũ: "Đúng không?"

“Nhu Nhu, tôi không điều tra em. Chính em đã tự nói với tôi mà.” Theo nhìn về phía chiếc giường mềm mại.

Khương Nhu mỉm cười, đôi má ửng hồng hiện lên hai lúm đồng tiền xinh xắn. Trong lòng cô cảm thấy buồn cười, có lẽ câu hỏi của cô đã làm Theo sợ, vì lo lắng cô hiểu lầm, nên hắn mới vội vàng giải thích.

“Tôi tin anh, Theo.”

Chính cô còn không biết thân phận của mình, làm sao Theo có thể dễ dàng điều tra ra được?

“Nhưng tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?” Khương Nhu nhìn sâu vào mắt Theo, tự hỏi liệu đó có phải vì giá trị đặc biệt của mình hay không.

Cô hiểu rõ thể chất của mình thu hút thú nhân giống đực đến mức nào. Nếu sự quan tâm này chỉ đến vì nhu cầu sinh sản, thì điều đó không đáng để cô trả giá bằng trái tim mình.

Theo khẽ cười, lại xoa đầu Khương Nhu lần nữa: “Nhu Nhu, tình huống của tôi khác với những giống đực khác. Quan hệ của tôi với gia tộc không sâu sắc, nên không có những toan tính như bọn họ.”

“Ở tinh vực Man Hoang, em đã chọn tôi, như thế là đủ rồi. Nhưng đừng quên, Nhu Nhu... trước đó em đã đồng ý chịu trách nhiệm với tôi."

“Tôi... tôi đã đồng ý sao?!” Khuôn mặt ửng hồng của Khương Nhu lập tức đỏ bừng lên, sững người trong giây lát.

Nhìn thấy biểu cảm đáng yêu của cô, Theo nhẹ nhàng dùng ngón tay cọ lên chóp mũi cô, không hề tức giận vì cô đã quên.

Qua cuộc trò chuyện vừa rồi, Theo có thể cảm nhận được, dù bề ngoài Nhu Nhu có vẻ ngoan ngoãn, nhưng thực ra rất tính cách cô rất cẩn thận và khó nắm bắt.

Nhưng hắn sẵn lòng chờ, bởi nếu vội vàng quá, có thể sẽ khiến cô sợ hãi.

Mặc kệ như thế nào, nếu Nhu Nhu đã đồng ý, thì sớm hay muộn… Hắn cũng sẽ làm Nhu Nhu tự nguyện chịu trách nhiệm với hắn.

“Nhu Nhu, em có muốn nhìn thế giới giả thuyết một chút không? Nơi đó có rất nhiều đồ vật kỳ diệu.”

“Được.”

Khương Nhu ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng lại suy nghĩ về đoạn đối thoại vừa rồi.