Lê Nhược nghe được hai chữ " Giá", mi tâm nhảy một cái. Trả giá thường thường là muốn hy sinh rất nhiều thứ mà không phải cứ bỏ ra là đủ.
( " giá" trong tiếng Trung có 2 chữ là 代价.)
Cô thương lượng với Tiểu Ma Diệp:" Điều kiện không được sao? Thế nào cũng phải là " giá" sao?"
Tiểu Ma Diệp lắc đầu, hiển nhiên không được.
Tiểu Hoa Hồng chọc chọc Tiểu Ma Diệp, ánh mắt ra hiệu cho nó, thật sự không còn cách khác?
Tiểu Ma Diệp cho tới bây giờ sẽ không lừa Tiểu Hoa Hồng, nó như cũ tiếc nuối lắc đầu một cái.
Bởi vì muốn để cho tất cả mọi người đều không chú ý đến dung mạo cô thay đổi đã không phải cố gắng là có thể làm được, mà là phải thay đổi một số thứ trong thời không để xóa ký ức về dung mạo của Lê Nhược trong khoảng thời gian này của họ.
Có liền nhất định phải mất.
Tiểu Ma Diệp để cho Lê Nhược suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc là lấy dung mạo Lê Tường sống ở năm 2006 hay là dùng diện mạo chân thật của mình tồn tại trong thời điểm này.
Lê Nhược:" Vậy em nói một chút giá như thế nào, để chị nghĩ xem rốt cuộc muốn hay không."
Tiểu Ma Diệp:" Là chị phải quyết định có muốn hay không dùng dung mạo của mình, em mới có thể nói giá. Thứ tự không có cách nào thay đổi, nếu không em nói cũng vô hiệu."
Lê Nhược:"..."
Như vậy là yêu cầu bá vương?
Tiểu Ma Diệp cũng không có biện pháp, ma lực chính là quy định như vậy, nó cũng không thể nào thay đổi.
Lê Nhược dường như có thể đoán được cái giá này nhất định không nhỏ. Mà cô mất đi nhất định sẽ rất nhiều rất nhiều, vậy phải làm thế nào? Cá cùng chân gấu cho tới bây giờ đều không thể có cả hai.
Tay cô cầm ở tay lái không khỏi siết chặt, đang đấu tranh lần cuối.
Nếu không lấy dung mạo chân thực của mình cùng Chu Thành Ngộ sống chung thì cô ở chỗ này còn có ý nghĩa gì? Lúc cô dùng dáng vẻ Lê Tường đối mặt với Chu Thành Ngộ, luôn cảm giác trong lòng là lạ, luôn có cảm giác tội lỗi khi làm giáo viên.
Suy nghĩ mãi, cô gật đầu một cái:" Chị đồng ý, em nói đi."
Tâm tư đã dâng tới cổ họng.
Tiểu Ma Diệp:" Cái giá thứ nhất..."
Còn không để Tiểu Ma Diệp nói hết, liền bị Lê Nhược cắt đứt:" Chờ một chút, cái gì gọi là cái giá thứ nhất? Hóa ra là có nhiều cái giá?"
Tiểu Ma Diệp nhìn một hàng chữ trong tay, yên lặng gật đầu một cái.
Lê Nhược:"..." Có cảm giác bị bẫy.
Tiểu Ma Diệp nói tiếp:" Cái giá thứ nhất là: Chị phải để cho lớp 12 ban một thi vào đại học, toán học bình quân phải đứng thứ nhất toàn trường. Nếu không trở lại năm 2018, dung nhan của chị sẽ bị giảm đi một nửa."
Cái này không thể được.
Điều duy nhất khiến cô kiêu ngạo bây giờ chính là gương mặt cùng vóc người này. Cô đối với tướng mạo của mình đặc biệt hài lòng. Bất kể là vóc người hay giá trị nhan sắc đều rất tốt, là vạn dặm chọn, nếu không ngày đó Chu Thành Ngộ cũng sẽ không chịu nhịn tính tình cùng cô ở quán cà phê uống một ly lại một ly cà phê.
Bất quá trời cao luôn công bằng. Cho cô những thứ này lại không cho cô cơ hội làm mẹ. Mấy năm này tiêu tốn bao nhiêu tiền cũng không chữa khỏi bệnh này.
Bây giờ, điều cô duy nhất ký thác tinh thần chính là gương mặt này, nếu trở lại năm 2018 giảm một nửa nhan sắc, thì cô... Không có cách nào sống.
Cô ngu ngốc nhất chính là toán học, lại để cho cô dạy lớp 1 thành tích cao nhất, đó không phải là muốn mạng cô?
Lê Nhược thương lượng cùng Tiểu Ma Diệp:" Vậy em có thể sử dụng ma lực đem kiến thức toán học vào trong đầu chị không? Chị chỉ cần nói ra là được?"
Tiểu Ma Diệp:" Chị phải tự học, em chỉ có thể phụ trợ. Chỉ có cố gắng cùng chân thành của chị mới có thể đánh thức ma lực, ma lực mới có thể đến giúp chị." Nếu không cũng chỉ có thể chờ nhan sắc giảm một nửa.
Lê Nhược xoa xoa tay, lạnh quá, cô đem máy điều hòa không khí chỉnh đến nhiệt độ cao nhất, cả người vẫn run lẩy bẩy.
Tiểu Ma Diệp nói tiếp đoạn sau của cái giá thứ nhất.
Lê Nhược trừng mắt nhìn:" Cái giá thứ nhất vẫn chưa xong?"
Tiểu Ma Diệp thanh âm cực nhỏ:" Không có."
Lê Nhược đã nói không ra lời, phất tay một cái, tỏ ý nói tiếp.
Tiểu Ma Diệp:" Chị không phải chỉ đưa thành tích lớp học tăng lên mà còn phải thiết lập mối quan hệ thầy trò tốt đẹp, cải thiện quan hệ khẩn trương giữa Lê Tường cùng học sinh. Nếu trong vòng nửa năm không làm được.." Vừa nói đến đây Tiểu Ma Diệp dừng lại.
Lê Nhược che tim:" Sẽ không phải dung mạo giảm một nửa lần nữa chứ?"
Tiểu Ma Diệp:" Nếu như trong nửa năm không làm được nhiệm vụ, khi chị trở lại năm 2018, công ty nhà chị sẽ đối mặt với khủng hoảng kinh doanh."
Lê Nhược đem một cái tay khác cũng đặt lên tim, hai tay xoa xoa, đây là muốn lấy tài sản của cô?
Trong thanh âm cô xen lẫn nức nở:" Chỉ có thể này thôi chứ?"
Tiểu Ma Diệp:" Tổng cộng có ba cái giá."
Lê Nhược:"..." Thật là muốn chết luôn.
Tò mò hại chết mèo, đây là nói chính cô.
Tiểu Ma Diệp bắt đầu nói cái giá thứ hai:" Cái này không cần chị làm gì, chính là nếu chị lựa chọn lấy dung mạo của mình tồn tại thì cũng chỉ có thể trong thời không này sống một năm. Lễ giáng sinh năm sau, chị không có cách nào xuyên đến thời không này nữa."
Lê Nhược không phải là lạnh nữa, trong lòng hơi đau buốt, bất quá chỉ trong chớp mắt liền hết.
Cô nhìn Tiểu Ma Diệp:" Chính là nói, chị chỉ có thể cùng Chu Thành Ngộ một năm?"
Tiểu Ma Diệp gật đầu, không chỉ là thời gian hạn chế, hơn nữa:" Chờ chị rời đi nơi này, mọi thứ liên quan đến dung mạo của chị em sẽ dùng ma lực xóa đi, ai cũng không nhớ chị đã tới."
Lê Nhược hỏi:" Bất kỳ ai cũng không nhớ chị đã tới?"
Tiểu Ma Diệp" Ừ" một tiếng, bất kỳ người nào, bao gồm Chu Thành Ngộ.
Tâm tình Lê Nhược đã xuống đến đáy cốc. Chính là nói chờ sau khi cô rời đi, Chu Thành Ngộ vẫn không biết cô là ai? Cô cũng sẽ không lưu lại trong lòng Chu Thành Ngộ một chút dấu vết?
Tiểu Ma Diệp:" Nhưng mà cái giá thứ ba chị có thể cố gắng một chút. Nếu như chị dùng tình cảm cảm động Chu Thành Ngộ, thì coi như anh ấy không nhớ chị, nhưng ở năm 2018, trong lòng có chị, có thể cảm ứng được chân thành của chị, hôn nhân của hai người có thể tiếp tục. Nhưng nếu chị không thật lòng, chờ chị trở lại thế giới hiện thực, hôn nhân của chị cùng Chu Thành Ngộ nói không chừng sẽ kết thúc."
Cuối cùng còn có đôi lời Tiểu Ma Diệp xấu hổ không nói ra. Tiểu Hoa Hồng liền nói:" Chị không ngủ cùng anh ấy liền kết thúc."
Lê Nhược trong lòng hoàn toàn lạnh. Nghe xong, cô thở dài thật sâu.
Tất cả đều là cái hố.
Cô cầm lấy áo khoác đắp lên ngực, đem những lời Tiểu Ma Diệp nói tỉ mỉ xem lại, ba cái giá, đối với cô đều không dễ dàng.
Cô trong nửa năm kế tiếp, cô phải làm ba sự kiện.
Chuyện thứ nhất: Không thể không biết tiến thủ nữa, phải học toán thật tốt. Không chỉ có phải học, mà còn phải dạy thật tốt, càng phải cùng học sinh làm tốt quan hệ thầy trò.
Chuyện thứ hai: Không thể phí thời gian, không thể giống cô ở năm 2018, thời gian đều dùng để mua sắm, nếu không cái giá một năm chớp mắt liền đến.
Chuyện thứ ba: Phải dùng thành tâm đối xử với Chu Thành Ngộ, không thể chỉ muốn ngủ một lần mà mấu chốt là muốn cho Chu Thành Ngộ cảm nhận được thật lòng của cô.
Cho nên cô rốt cuộc trở về năm 2006 làm gì?
Cô muốn dạy toán học, còn phải dạy lớp giỏi nhất.
Là toán a.
Cô gục trên tay lái, đột nhiên cô đặc biệt nhớ Chu Thành Ngộ. Nhớ Chu Thành Ngộ ở năm 2018, bất kể như thế nào, anh là chồng của cô, dù cô có làm càn thế nào anh vẫn chịu nhịn tính tình trả tiền.
Nhưng còn bây giờ thì sao?
Nếu cô không hoàn thành được, cuối cùng cái gì cũng mất đi.
Tiểu Hoa Hồng nhảy lên trên tay lái, sờ đầu Lê Nhược:" Nhược Nhược, sẽ tốt thôi. Chị còn có em, chị có thể mà."
Lê Nhược ngước mắt, xoa xoa đầu Tiểu Hoa Hồng:" Cám ơn em."
Cô hỏi Tiểu Ma Diệp, bao giờ cô có thể dùng dung mạo mình đi làm?
Tiểu Ma Diệp:" Ngày mai là có thể."
Lê Nhược ngẩn ngơ một hồi, chuẩn bị gọi điện thoại cho Chu Thành Ngộ tìm một chút an ủi. Cô còn chưa bắt đầu bấm số, kết quả gọi không được.
Tiểu Ma Diệp:" Hai cái thời không, tín hiệu không có sẵn."
Lê Nhược lo lắng:" Vậy khi chị đến đây thì làm sao liên lạc cùng Chu Thành Ngộ? Chị không thể biến mất cả ngày. Nhỡ may ban ngày anh ấy muốn liên lạc với chị , tìm không thấy, lo lắng thì làm sao?"
Tiểu Ma Diệp nói thật:" Sẽ không, anh ấy sẽ không chủ động gọi điện thoại cho chị."
Lê Nhược thiếu chút nữa bị nghẹn chết, liều mạng tìm cho mình chút mặt mũi:" Như vậy cũng không được, coi như anh ấy không gọi, nhưng ba mẹ chị sẽ tìm chị."
Muốn để cho hai thời không có tín hiệu cũng không phải là không có biện pháp. Bất quá có chút phiền toái. Chính là cần Chu Thành Ngộ cho Lê Nhược tiếng vỗ tay, tại trên lớp học cho tiếng vỗ tay, phát ra từ nội tâm, dù là một chút cũng được.
Lê Nhược vừa nghe, trực tiếp bái bai.
Chu Thành Ngộ dường như đối với Lê Tường thành kiến thật sâu, có lẽ trong chốc lát cũng không cách nào dùng biện pháp hòa bình để giải quyết. Chủ yếu là, cô cũng không biết Lê Tường lúc trước làm sao cải chính Chu Thành Ngộ.
Chu Thành Ngộ đoán chừng đối với Lê Tường oán hận.
Tiểu Hoa Hồng ngửa đầu nhìn Lê Nhược:" Nhược Nhược thử một chút xem, chị có thể làm được mà."
Lê Nhược uể oải gật đầu, không thử dường như cũng không được.
Hai thế giới qua lại, không có điện thoại liên lạc sớm muộn sẽ để lộ.
Tiểu Hoa Hồng nhìn ra Lê Nhược phiền muộn, dời đi sự chú ý của cô, nói nó muốn sống ở biệt thự, còn muốn vui chơi. Nếu không sao giờ học, nó cùng Tiểu Ma Diệp sẽ rất nhàm chán.
Lê Nhược hỏi Tiểu Hoa Hồng muốn chơi cái gì?
Tiểu Hoa Hồng:" Tùy tiện, chơi vui là được. Cầu trượt, xích đu, nhà chòi..."
Lê Nhược quyết định đến cửa hàng tổng hợp mua cho Tiểu Hoa Hồng một ít đồ chơi, đồ chơi những đứa trẻ dùng để chơi nhà chòi liền thích hợp để Tiểu Hoa Hồng chơi.
Lê Nhược mua cả một cái rương đồ chơi, sau đó trực tiếp về biệt thự của Trình Ngọc cùng Lê Chu Hồng.
Người dì ở nhà cũng không dám hỏi hai ngày nay cô đi nơi nào, bởi vì Lê Tường điển hình là tính tình đại tiểu thư. Có lúc đối với người yêu thích quan tâm không để ý, cao hứng nói hai câu, mất hứng liền không thấy người.
Lê Tường từ nhỏ liền bị Trình Ngọc cùng Lê Chu Hồng chiều hư, đặc biệt coi trọng bản thân.
" Dì." Lê Nhược lên tiếng chào hỏi.
Dì sững sốt một chút, cười liên tục:" Đã về rồi, đưa đồ cho dì."
Lê Nhược:" Không cần đâu, con cầm được. Dì cứ bận rộn đi."
Bác gái có chút thụ sủng nhược kinh, như nằm mơ vậy.
Bà nhìn chằm chằm bóng lưng Lê Tường, luôn cảm giác lần này đại tiểu thư té một cái, cả người đều thay đổi, tính tình cũng ôn hòa không ít.
Lê Nhược trở lại phòng mình, đem lâu đài xây dựng, lại đem biệt thự sắp xếp lại. Cô còn mua một cái siêu thị bách hóa cho Tiểu Hoa Hồng chơi.
Tiểu Hoa Hồng tay đẩy xe, hưng phấn ở trong siêu thị đi loanh quanh.
" Nhược Nhược, cầu trượt có mua không?"
Lê Nhược:" Toàn bộ, cái này thì cho em lắp."
Phải mất hơn một giờ, Lê Nhược mới đem sân chơi lớn gắn tốt. Cô đem Tiểu Hoa Hồng đặt ở phía trên cầu trượt, Tiểu Hoa Hồng kêu một tiếng " U hống", trượt xuống.
Tiểu Ma Diệp liền lẳng lặng đợi ở một bên yên lặng nhìn Tiểu Hoa Hồng, thật trẻ con.
Lê Nhược đợi ở nhà nhàm chán, bây giờ cô mới biết, thì ra nhà cô cách cách trường học rất gần, đi bộ chỉ mất 5 phút. Ngôi biệt thự này chính là Trình Ngọc đặc biệt mua để con gái để thuận lợi đi làm.
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, sắp tới giờ tan học.
" Các em ở nhà chơi, chị ra ngoài đi dạo."
Tiểu Hoa Hồng đung đưa xích đu, Tiểu Ma Diệp ở sau lưng nó đẩy, Tiểu Hoa Hồng chơi nhanh đến điên rồi:" Nhược Nhược, chị phải đi tìm Chu Thành Ngộ sao?"
Lê Nhược cũng không biết, chỉ muốn đi lang thang ở trường một chút.
Tiểu Ma Diệp nói nhiều câu:" Chị tối nay sẽ gặp hai người, một người là Chu Thành Ngộ, còn có một người khác."
Lê Nhược:" Một người khác là ai?"
Tiểu Ma Diệp xin lỗi nói:" Hệ thống cảm giác thất bại."
Lê Nhược che trán:" Hai em nhanh chóng đem ma lực luyện cho tốt, tranh thủ sớm một chút lên lớp mẫu giáo bé." Tiếp tục như vậy nữa cô không thể không bị bẫy chết.
Lúc Lê Nhược đến trước cổng trường, vừa vặn tan lớp. Nghênh đón đám người tan học, cô hướng tới lớp mười hai một đi đến.
Chu Thành Ngộ cùng hai nam sinh cùng khối xuống lầu. Lê Nhược vừa định gọi anh, kết quả Trình Tâm Nhị cũng từ trong lớp đi ra, "Chu Thành Ngộ". Trình Tâm Nhị đuổi kịp Chu Thành Ngộ:" Cho mình đi nhờ xe, mẹ mình chiều nay họp, không kịp đến đón."
Đối thoại của bọn họ Lê Nhược nghe rõ ràng, bất quá bọn họ không chú ý tới cô.
Cô bất mãn nhìn Chu Thành Ngộ, cũng không biết cự tuyệt sao? A?
"Trình Tâm Nhị!" Lê Nhược kêu một tiếng.
Mấy học sinh lúc này mới nhìn thấy Lê Nhược, không tình nguyện lên tiếng chào hỏi:" Cô Lê." Bất quá Trình Tâm Nhị không phản ứng, mắt không thèm nhìn cô.
Lê Nhược đi tới, không so đo thái độ của Trình Tâm Nhị. Cô than thở Lê Tường trước kia rốt cuộc là có bao nhiêu kém cỏi, ngay cả em họ cũng không muốn gặp cô.
Lê Nhược hỏi Trình Tâm Nhị:" Em muốn đi đâu?"
Trình Tâm Nhị mí mắt đều không nhấc, nhàn nhạt nói:"Về nhà, còn có thể đi đâu?"
" Cô, tạm biệt." Mấy người khác vội vàng cất bước rời đi.
Lê Nhược mắt nhìn Chu Thành Ngộ từ bên người cô đi qua, không chú ý đến cô. Cô bỗng nhiên nhanh trí:"Chu Thành Ngộ chờ một chút."
Chu Thành Ngộ xoay người:" Cô, có chuyện gì?"
Lê Nhược cười giả dối:" Cô phải đi nhà Trình Tâm Nhị, vừa vặn đi nhờ xe em."
Tất cả mọi người đều là:"..."