Nơi này là tiểu khu, tốc độ xe rất chậm. Lê Nhược gọi Tiểu Hoa Hồng cùng Tiểu Ma Diệp ra.
Nhưng Tiểu Hoa Hồng lại được Tiểu Ma Diệp cõng ra ngoài, dáng vẻ Tiểu Hoa Hồng hấp hối. Lê Nhược lập tức phanh xe lại:" Bảo bối, em làm sao vậy?"
Tiểu Hoa Hồng sắc mặt tái nhợt, cái gì cũng không nói được.
Tiểu Ma Diệp nói, Tiểu Hoa Hồng dùng tất cả ma lực của mình thay cô vãn hồi mối quan hệ với Chu Thành Ngộ, cho cô tranh thủ làm lại một lần duy nhất.
Lê Nhược:" Như vậy em ấy sẽ thế nào?"
Tiểu Ma Diệp lắc đầu, cũng không biết:" Chị hãy trân trọng cơ hội lần này đi, nếu không ai cũng không giúp được chị nữa." Cậu mang Tiểu Hoa Hồng vào trong chiếc nhẫn.
Lần trước, khi sắp mất đi Chu Thành Ngộ, sợ anh cùng người khác kết hôn, cô chỉ khổ sở, trong lòng không cam lòng. Nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của Tiểu Hoa Hồng, nỗi đau trong lòng cô lại xuất hiện lần nữa.
Mỗi lần gặp tuyết lở trong giấc mộng, cô luôn cố gắng nắm lấy cách tay Chu Thành Ngộ, nhưng làm thế nào cũng không nắm được, khản giọng kiệt sức gọi tên anh anh cũng không trả lời, chính là đau đớn như vậy.
Đau thấu tim gan.
Khắc cốt ghi tâm.
Nghĩ lại hồi lâu Lê Nhược mới lái xe đi về biệt thự của Chu Thành Ngộ.
Chu Thành Ngộ ở cửa đợi một lúc lâu, đây là lần đầu tiên anh có kiên nhẫn như vậy. Sau khi Lê Nhược xuống xe liên tục áy náy:" " Xin lỗi, vừa rồi mới nhận một cuộc điện thoại."
Bây giờ đối mặt với Chu Thành Ngộ, cô căn bản đã bình thường trở lại, không còn là bộ dạng tiêu sái muốn ngủ cùng anh nữa.
Chu Thành Ngộ:" Không sao." đem theo cô cùng vào biệt thự.
Lê Nhược ở chỗ này đã sống qua một khoảng thời gian, đối với nơi này mỗi một xó xỉnh đều quen thuộc.
Chu Thành Ngộ Chu hỏi cô:" Tất cả đều giống trong mộng của cô?"
Lê Nhược gật đầu, còn nói tủ lạnh trong phòng bếp có cái gì ăn ngon.
Chu Thành Ngộ:"..."
Đồ trong tủ lạnh buổi sáng anh đã xem qua, cùng với Lê Nhược không sai biệt lắm.
Anh mang cô lên lầu, muốn đi phòng ngủ khác xem sao.
Lê Nhược quen cửa quen nẻo, tựa như ở trong nhà mình.
Chu Thành Ngộ để cho Lê Nhược tự đi, một phần nguyên nhân là muốn cùng cô nhìn xem cách bố trí có giống như cô nói hay không.
Đến phòng ngủ, Chu Thành Ngộ bị kinh động. Tất cả cùng Lê Nhược nói trước kia giống nhau như đúc, không khác biệt chút nào.
Ngay cả màu sắc của giường đều giống như cô nói.
Lê Nhược cũng có cảm giác dường như đã trải qua một đời. Duy nhất trong phòng ngủ không có sách vở cô để trên bàn còn lại đều giống nhau.
Không đúng, còn một chỗ không giống nhau, đó là tủ quần áo, đã từng treo đều là quần áo của cô, còn bây giờ trống rỗng.
Sau này cô không có cách nào ở nơi này, cũng không thể mỗi ngày làm nũng với Chu Thành Ngộ, không thể gọi anh là chồng, anh cũng sẽ không phải bất đắc dĩ nói " Ngủ ngon" với cô.
Lê Nhược quay đầu nói với Chu Thành Ngộ:" Em còn biết trong tủ quần áo của anh treo những loại quần áo gì. Tủ bên trái treo đều là áo sơ mi, màu trắng treo phía nam, màu đem treo phía bắc; ngoại trừ hai loại áo sơ mi đen trắng còn có màu xanh đậm, màu đỏ rượu cũng có, nhưng mà cũng không nhiều."
Hai tay Chu Thành Ngộ đút túi, nhìn cô chằm chằm.
Lê Nhược mở mắt, mỉm cười:" Em đoán đúng hay không?"
Chu Thành Ngộ gật đầu:" " Đúng."
Lê Nhược đổi chủ đề:" Để em nói cho anh em ở trong mộng làm sao khi dễ anh."
Cô đến trên giường, cầm cái gối, từ trên túi cởi xuống khăn lụa, vừa đi vừa buộc vào một góc gối.
Chu Thành Ngộ nhìn đến mơ hồ, cũng đi theo sau lưng cô, cùng nhau đi đến phòng ngủ của anh.
Lê Nhược trực tiếp đi đến chỗ cô ngủ trước kia, đem gối cột vào đầu giường, sau đó hỏi Chu Thành Ngộ:" Có giấy và bút không? Cho em mượn dùng một chút."
Chu Thành Ngộ từ ngăn kéo của tủ đầu giường tìm cho cô, anh muốn nhìn một chút rốt cuộc cô muốn làm thế nào.
Lê Nhược bây giờ còn nhớ câu nói ban đầu cô viết, mở bút ra, viết viết, không dừng lại, câu ấy liền hiện ra trên giấy.
Viết xong cô đặt ở bên gối.
Chu Thành Ngộ đi tới, trên tờ giấy viết: [ Trừ bản thân tôi có thể động vào gối, những người khác ai động vào là chó nhỏ: )]
Anh:"..."
Lê Nhược thấp giọng nói:" Em ở trong mộng chính là khi dễ anh như vậy, nếu không anh sẽ không cho phép em ngủ cùng giường với anh."
Bầu không khí có chút lúng túng. Đối với Chu Thành Ngộ mà nói Lê Nhược chính là người xa lạ, cô đối với anh chẳng qua chỉ là thầm mến, sau đó lại ở trong mộng mơ chút chuyện kì lạ.
Thực chất hai người cũng không có tính là sống chung, càng không có chút cảm tình nào.
Mà anh cảm thấy bây giờ mình thật không lý trí, lại cùng cô nháo như vậy; kế hoạch cùng Thang Phỉ lĩnh chứng toàn bộ bị rối loạn, anh lại còn chủ động mời cô đến nhà.
Quá không tưởng tượng nổi.
Nhưng mà đã mời tới nên Chu Thành Ngộ vẫn lễ phép chiêu đãi:" Cô có muốn uống chút gì không?"
Lê Nhược thấy tốt thì lấy, cô biết đây là cơ hội cuối cùng, nếu lại làm hư lần nữa, có lẽ cái gì cũng biến mất, bao gồm cả Tiểu Hoa Hồng cùng Tiểu Ma Diệp.
Cô lắc đầu:" Cám ơn, không cần đâu. Em đến chính là muốn nhìn một chút nhà anh có phải thật sự giống trong mộng của mình hay không. Em cũng thấy không tưởng tượng nổi. Bây giờ thấy rồi, không quấy rầy anh nữa, em về đây. Có cơ hội mời anh ăn cơm."
Cô khẽ khom người, cởi khăn lụa khỏi gối, cầm khăn lụa cùng tờ giấy chuẩn bị rời đi.
Chu Thành Ngộ cũng không miễn cưỡng, đưa cô xuống lầu.
Lê Nhược đi ngang qua căn phòng cô ngủ trước kia, không khỏi dừng chân. Bên cửa sổ vốn có bàn học, cô mỗi ngày đều thật thật giả giả đọc sách, giờ hết thảy đều không trở về được.
Chu Thành Ngộ nhìn theo phương hướng của cô, không có gì cả, chỉ có cửa sổ sát đất cùng một tấm thảm lông dê.
Có lẽ đã xuất hiện trong mộng cảu cô, làm cô nhớ lại.
Xem ra cô chìm đắm trong mộng quá sâu.
Lê Nhược hoàn hồn, cất bước rời đi.
Xuống dưới lầu, lúc không thể không rời đi cô đột nhiên lại không bỏ được. Cô cũng không xác định được ngày nào mình còn có thể bước vào nơi này nữa không. Có lẽ cả đời này cũng không còn cơ hội.
Chu Thành Ngộ đưa cô đến trong sân, "Trên đường cẩn thận."
Lê Nhược thắt dây an toàn, gật đầu:" Cám ơn." Động cơ đã khởi động, cô lại đột nhiên quyết định:" Chu tổng, có thể làm phiền anh một chuyện hay không?"
Chu Thành Ngộ tỏ ý cô nói thẳng.
Lê Nhược:" Em những năm này ngoại trừ ăn uống vui đùa, mua mua sắm sắm đều không làm được chuyện gì khác. Gần đây định thi đại học lần nữa, muốn thi chuyên ngành tài chính, sau này sẽ giúp đỡ cha một chút. Em năm cấp ba anh học khoa học tự nhiên đặc biệt tốt. Nếu tài liệu trước kia của anh còn có thể cho em mượn xem một chút không?"
Tài liệu của anh đều ở đây, nhưng điều anh lo lắng chính là:" Cái này cũng đã mười mấy năm trôi qua, đề bài cũng sớm đã không giống nhau, sợ là không có chỗ dùng."
Lê Nhược:" Dù thay đổi thế nào thì bản chất cũng không thay đổi, xem nhiều đề kinh điển trước kia một chút cũng không có gì xấu."
Chu Thành Ngộ suy nghĩ một chút, không cự tuyệt cô:" Vậy sau khi tìm thấy sẽ để cho thư kí liên lạc với cô."
Cho dù là thư ký liên lạc với cô cũng được, vẫn là khởi đầu tốt.
Hết thảy lúc làm lại từ đầu, mọi chuyện đều khó khăn.
Lê Nhược chỉ có thể tiếp nhận cái hiện thực này. Cô lại thỉnh cầu Chu Thành Ngộ:" Những chuyện trong mộng của em với anh anh có thể giữ bí mật cho em được không? Hôm nay ở trước mặt đối tượng hẹn hò của anh, em cảm thấy mất mặt."
Chu Thành Ngộ gật đầu:" Có thể."
Lê Nhược cảm ơn một phen, trong ánh mắt tất cả đều là lưu luyến không rời, nhưng mà cuối cùng vẫn nhẫn tâm lái xe rời đi.
Chu Thành Ngộ ở thư phòng ngồi yên một thời gian thật lâu, dùng sức xoa xoa mi tâm, tựa như giấc mông, vừa tức cười lại không đáng tin nhưng anh lại hết lần này đến lần khác phối hợp với hành động của Lê Nhược.
Điện thoại di động reo, là mẹ gọi tới, hỏi anh hôm nay cùng Thang Phỉ có phải là không lĩnh chứng thật hay không?
Chu Thành Ngộ:" Vâng."
Mẹ Chu liền không hiểu:" Con không phải nói hài lòng mọi mặt của Thang Phỉ, định hôm nay đi lĩnh chứng sao? Làm sao vào lúc này lại thế này?"
Chu Thành Ngộ yên lặng chốc lát mới nói:" Coi như là kết hôn cũng không thể qua loa như vậy, kết hôn là chuyện cả đời. Mẹ, con sau này muốn cùng người ấy trải qua cả đời, không thể đặt lợi ích trước mắt được."
Mẹ Chu cũng không nhiều lời nữa:" Vậy con cùng Thang Phỉ hẹn hò đi, nếu cảm thấy được thì kết hôn cũng không muộn."
Chu Thành Ngộ không có ý định cùng Thang Phỉ tiếp tục sống chung nữa. Thật ra thì anh cùng Thang Phỉ không tính là quen thuộc, trước chẳng qua là quen biết, bây giờ đều bị người nhà giục cưới thấy phiền, mà mọi mặt cũng coi như thích hợp, Thang Phỉ nói đi lĩnh chứng cũng đáp ứng không chụp hình cưới. Nếu như trong vòng mấy năm không gặp được người mình thích, vậy thì cứ sống như vậy.
Nhưng bây giờ, từ khi Lê Nhược xuất hiện anh đột nhiên cũng không muốn thử sống chung với Thang Phỉ như vậy.
Anh sợ đến lúc cùng Thang Phỉ lĩnh chứng, vạn nhất lại đối với Lê Nhược không buông được, cái này lại coi như có chuyện gì xảy ra? Vậy Lê Nhược không phải là người thứ ba sao?
Anh bây giờ cũng không xác định được sau này có yêu Lê Nhược hay không, nhưng hôm nay lúc cô ôm anh, anh một chút cũng không bài xích. Nếu đổi thành người phụ nữ khác ôm, anh đã sớm tức giận.
Nhưng những người khác cũng không dám không chút kiêng kị như vậy, cũng chỉ có Lê Nhược, mặc kệ tất cả mà tới.
Chu Thành Ngộ chủ động gọi cho Thang Phỉ, bên kia rất nhanh đã nghe:" Alô."
Thang Phỉ đối với Chu Thành Ngộ là có thiện cảm, căn bản không có mấy người phụ nữ nào có thể ngăn cản được mị lực của Chu Thành Ngộ. Trước đây cô cho mình là một ngoại lệ, nhưng sau khi ở quán cà phê trò chuyện nửa giờ không nhịn được liền động tâm.
Sau đó cô lấy dũng khí, nói muốn đi lĩnh chứng.
Chu Thành Ngộ:" Xin lỗi."
Đều là người thông minh, một câu xin lỗi là có thể hiểu được.
Thang Phỉ vẫn có chút không cam lòng, vốn là coi mắt thật tốt cùng lĩnh chứng, đều bị người đàn bà tên Lê Nhược phá hỏng.
Cô ta hỏi:" Vậy người tên Lê Nhược đó... anh biết?"
Bình thường Chu Thành Ngộ khinh thường nhất chính là nói dối, nhưng hôm nay lại phá lệ một lần:" " Ừ."
Thang Phỉ:" Vậy tại sao anh không nhớ?"
Chu Thành Ngộ giải thích như vậy: Nửa năm trước anh ở nước ngoài gặp tai nạn xe cộ, thân thể không có gì đáng ngại, chỉ là đầu bị đυ.ng, nhưng không có gì ảnh hưởng cho nên liền không để ý. Vừa nãy anh hỏi bạn, trước đây Lê Nhược là bạn gái anh, trước khi xảy ra tai nạn anh cùng Lê Nhược có chút mâu thuẫn. Trong cơn tức giận Lê Nhược nói chia tay, sau đó anh không nhớ rõ cô nên khoảng thời gian này không liên lạc.Tính khí Lê Nhược là như vậy, bớt giận sẽ chủ động trở lại.
Chu Thành Ngộ nói tiếp:"Hôm nay trước khi gặp mặt em, Lê Nhược gửi cho tôi một tin nhắn, tôi còn cho là người khác gửi nhầm."
Anh trước cúp điện thoại, đem tin nhắn sáng hôm nay Lê Nhược gửi gửi cho Thang Phỉ.
Thang Phỉ mở ra nhìn:
[ Ông xã, nhớ anh.]
Chu Thành Ngộ:[ Xin lỗi, nhầm rồi.]
[ Ông xã, thật xin lỗi, em sai rồi.]
Chu Thành Ngộ:[ Cô thật sự gửi nhầm rồi, tôi chưa có vợ cũng chưa kết hôn.]
Thời gian nhắn tin đúng là trước khi cô ta cùng Chu Thành Ngộ gặp mặt ở quán cà phê.
Sau khi Thang Phỉ xem xong , hỏi Chu Thành Ngộ: [Anh yêu Lê Nhược?]
Chu Thành Ngộ:[ Không biết, nhớ không ra.]
Ngay sau đó, Chu Thành Ngộ lại gửi một cái tin nhắn:[ Hẳn là vậy.]