Edit: Lily_Carlos
Cái ôm đó kéo dài quá lâu Kwon Ji Yong không đành lòng nhìn tiếp, hắn nhanh chóng đạp chân ga xuống và phóng xe đi, cửa sổ xe chưa đóng giống như từng giây từng phút nhắc nhở hắn một màn bắt mắt vừa rồi, mưa hắt vào làm ướt đẫm chỗ ngồi và cánh tay của hắn, Kwon Ji Yong cắn răng đạp chân ga phóng lên trên đường cao tốc.
Cuối cùng Kim Jun Seok cũng buông Song Hee Eun ra, hắn đưa tay lau nước mưa trên mặt cô nói: “Em nhanh lên nhà rồi tắm nước nóng đi không là cảm lạnh, xin lỗi vì để em dầm mưa lâu như vậy, anh cũng nên đi rồi.”
“Oppa…” Song Hee Eun hơi do dự xem có nên nói gì đó hay không cuối cùng lại nuốt trở về, chỉ nói một câu: “Bảo trọng.”
Kim Jun Seok chỉ làm một động tác vẻ là hắn đã nghe thấy không hề quay đầu lại lên xe mà đi.
Song Hee Eun nhanh chóng lê thân thể ướt đẫm của mình lên tầng lấy quần áo rồi chạy vào trong nhà tắm, cô ngâm mình trong làn nước ấm cảm thấy vô cùng thoải mái.
Ngoài phòng khách có tiếng mở cửa, là tiếng của mẹ: “Nước này ở đâu ra vậy!” Bà nhìn thấy sàn nhà ướt nhẹp thì hơi nghi ngờ, sau đó thấy đôi giày ướt nhẹp của Song Hee Eun thì mới biết con gái đã về.
“Hee Eun à, Hee Eun!”
“Mẹ, con đang tắm trong này.” Song Hee Eun nói vọng ra từ trong nhà tắm.
“Giày ướt hết cả rồi.” Mẹ cô xách đôi giày ướt của cô lên: “Con ra ngoài mà không mang ô hả?”
“Không phải đâu mẹ, chẳng qua vừa sảy ra chút việc nên… Con xong ngay đây.”
Song Hee Eun nói xong nhanh chóng lau khô người rồi thay quần áo, nhẹ nhàng đi ra khỏi nhà tắm, cửa vừa mở thì có một làn hơi nước bay ra ngoài, lúc cô đang định nói gì đó thì hắt hơi một cái.
Lee Hye In lắc đầu nói: “Dính mưa nên mới vậy đó mà.”
Song Hee Eun sờ lên mũi gật đầu.
“Con chờ đó mẹ đi nấu canh gừng cho con.” Bà nói xong liền quay người đi vào trong nhà bếp.
“Được rồi, con cảm ơn mẹ.” Song Hee Eun nói xong lại không khống chế được hắt hơi thêm cái nữa, sao thân thể cô giống như là không có sức đề kháng vậy nhỉ hay là cô bị cảm rồi.
Về đến phòng, cô nhanh chóng đóng cửa sổ lại nước mưa đã hắt tung toé lên sàn nhà, trời cũng sắp tối nên cô bật đèn lên, Song Hee Eun ngồi lên trên giường lại nghĩ đến Kwon Ji Yong, không biết bây giờ Kwon Ji Yong đã về nhà hay chưa, có mang theo ô hay không, nhưng mà hắn lái xe mà chắc không sao đâu…
“Hôm nay mưa lớn quá.” Có tiếng cha truyền đến từ phòng khách, chắc cha vừa tan làm về, Song Hee Eun đi ra chào cha một tiếng rồi lại ỉu xìu về phòng mình, Lee Hye In nhận được điện thoại của con trai báo là vì mưa quá to nên hôm nay sẽ không về nhà.
“Hee Eun à, canh gừng được rồi đó, con mau ra uống đi.”
“Vâng, mẹ.” Song Hee Eun mặc đổ ngủ chạu đến ngồi xuống chỗ hay ngồi ăn cơm, bắt chéo chân uống canh gừng.
Cha cất cặp công văn rồi cũng đến bên bàn kéo ghế ngồi xuống: “Hee Eun à.”
“Có chuyện gì vậy cha?”
“Mấy hôm nữa có hai ngày nghỉ cha và mẹ quyết định mời đứa bé Jun Seok đến nhà làm khách, con cảm thấy sao?”
“Hả…” Cả người Song Hê Eun cứng lại: “Vì sao vậy?”
“Đứa nhỏ này, con với Jun Seok cùng nhau lớn lên, nó về nc lâu như vậy rồi mà còn chưa đến nhà, chúng ta còn chưa chính thức chiêu đãi nó đâu.” Cha như không hiểu được phản ứng kỳ lạ của con gái hôm nay, nếu ngày thường đã nhanh chóng đồng ý rồi.
“Vậy… Cũng tốt, con biết rồi chút nữa con sẽ nói với oppa.” Song Hee Eun uống canh gừng cố gắng suy nghĩ xem lát nữa nói với hắn như thế nào.
Song Hee Eun uống xong canh gừng, ăn xong cơm tối thì mới về phòng mình, lúc này đã là 20:00, bình thường vào tầm giờ này hắn sẽ chủ động nhắn tin với cô, Song Hee Eun ấn mở khung chat nghĩ một lúc lại để điện thoại xuống, có lẽ bây giờ hắn đang ở cùng cha mẹ hắn nên cũng không tiện liên lạc.
Song Hee Eun bật máy tính lên nằm trên giường xem phim, đến 22:00 cô lại nhìn điện thoại một chút thấy vẫn chưa có tin nhắn nào, cuối cùng cô không nhịn được nữa nhắn một tin cho hắn: “Ăn cơm chưa, đã ngủ chưa?”
Cả người Kwon Ji Yong ướt đẫm yên lặng ngồi trên ghế salon trong phòng khách, hắn nhìn thấy màn hình điện thoại chợt sáng lên biểu thị có người nhắn tin đến, hắn không hề muốn xem, đợi màn hình di động tự động tắt căn phòng lại trở về một màu đen kịt.
Song Hee Eun chờ rất lâu mà không thấy hắn trả lời cô cảm thấu vô cùng sợ hãi, cô cũng không dám gọi điện thoại cho hắn sợ cha hay mẹ hắn nhận thì sao, được rồi vẫn nên đi ngủ đi có gì để sáng mai rồi nói.
Ngày thứ hai, Kim Jun Seok đang thu thập hành lý thì nhận được điện thoại của Song Hee Eun, hắn kinh ngạc vì cô mới hắn đến nhà làm khách chứ không phải chỉ gỏi điện tiễn hắn một đoạn: “Hee Eun, em nói… Thật sao?”
Song Hee Eun gật đầu, trải qua chuyện tối ngày hôm qua, bây giờ lại liên lạc với hắn nên cô cảm thấy hơi ngại, khó trách sẽ có người nói tỏ tình với bạn thân của mk giống như lấy tình bạn ra đánh cược vậy may mắn có thể trở thành người yêu còn không thì rất ngại nhìn thấy nhau, cô có thể cảm giác được khoảng cách giữa cô và Jun Seok oppa đang dần xa cách hơn.
Thời tiết hôm nay rất tốt, sau khi gọi điện báo cho Jun Seok oppa cô đi cùng mẹ đến chợ mua thức ăn, trên đường đi mẹ nói lại chuyện lúc nhỏ của bọn họ nhưng thực ra cô cũng không có ấn tượng lắm cô chỉ cố gắng phụ hoạn cho mẹ thôi, tuy bây giờ cô đang cười nhưng trong lòng cô lại luôn nghĩ đến một người đàm ông khác.
Đa một ngày hai người vẫn chưa liênlacj vơi nhau, bình thường không bao giờ có chuyện như thế, Song Hee Eun càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng khủng hoảng.
"Hee Eun à, hôm nay con... Làm sao vậy, bình thường thì nhảy nhót suốt ngày mà hôm nay lại ỉu xìu như vậy?"
Song Hee Eun cười lắc đầu, che giấu suy nghĩ trong lòng nói: "Không có đâu mẹ, chắc tại hôm qua bị dính mưa nên hôm nay hơi đau đầu thôi."
"Mẹ và cha con đều rất thích đứa nhỏ Jun Seok này, tuổi trẻ tài cao, lát nữa người ta tới con nhớ tiếp đãi thật tốt đó, có biết không hả?"
"Con biết rồi, thưa mẹ."
Mua xong đồ ăn về nhà, Song Seung Yeom cũng đã quay về rồi, hắn nhìn cả nhà bận rộn, cha thì đang lau nhà còn mẹ và Song Hee Eun đang bạn rộn trong bếp nói: "Con trở về rồi... Hôm nay là ngày gì sao?"
Chỉ thấy cha nhìn hắn ghét bỏ nói: "Tối qua con ngủ ở đâu, trông người ngợm thế kia chắc còn chưa tắm đúng không, con nhanh đi tắm rửa thay quần áo đi lát nữa anh Jun Seok của con sẽ đến đây."
"Là anh Jun Seok sắp đến sao, được con sẽ đi nhanh thôi!" Song Seung Yeom vui vẻ bỏ hết đồ trong tay xuống nhanh chóng chạy vào phòng mình.
Lúc này truyền đến tiếng chuông cửa, cha bỏ chổi lau nhà xuống nhanh chóng đi ra mở cửa.
"Bác Song!" Kim Jun Seok mỉm cười đứng ngoài cửa.
"Jun Seok à, cháu mau vào đi!"
Cha cô vừa mời hắn vào vừa nói: " Hee Eun à nhanh đi ra rót nước."
Song Hee Eun cúi đầu rót một chén nước rồi đi ra từ trong bếp, cô rót xong chén nước đi ra lễ phép nói với Kim Jun Seok: "Oppa." Sau đó định nhanh chóng quay lại bếp.
"Hee Eun, con là gì vậy, ngồi đây chơi vs Jun Seok đi chứ để cha vào phụ mẹ con."
Cô biết dụng ý của cha mẹ là muốn chế tạo cho họ một không gian riêng, muốn tác hợp hai người bọn họ, thế nhưng bọn họ không trở về như trước được nữa rồi, Song Hee Eun yên lặng ngồi trên ghế salon.
Kim Jun Seok thấy chỉ còn hai người thì mới mở miệng nói: "Tối hôm qua lúc về em có sao không?"
Song Hee Eun gật gật đầu: "Còn tốt, không có bị cảm, còn anh thì sao?"
"Kịp thời uống thuốc nên cũng
không có sao."
Cách hai người trò truyện giống như người xa lại mới gặp lần đầu, vô cùng khách khí, hôm nay bản thân Kim Jun Seok cũng không muốn tới, hắn nghĩ có tới cũng chỉ cảm thấy đau khổ hơn mà thôi, nhưng hắn cũng muốn nhìn thấy cô và được ở cùng cô nhiều hơn một chút.
Song Seung Yeom tắm rửa xong để người trần đi ra ngoài, nhìn thấy Kim Jun Seok thì nhiẹt tình gọi: "Anh Jun Seok!"
"Seung Yeom hôm nay em không đi học sao?" Kim Jun Seok cười hỏi.
Song Seung Yeom sờ lên mái tóc còn ướt: "Không có đâu, hôm nay em được nghỉ nên không lên lớp." Dừng một chút lại bổ sung: "Em về phòng sấy tóc với thay quần áo rồi sẽ ra chơi cùng hai người!"
Chẳng biết tại sao sau khi nghe Song Seung Yeom nói như vậy, trong lòng có cảm giác Song Hee Eun thở phào nhẹ nhõm, sau một đêm lại đối mặt Jun Seok oppa, cô đã không còn gì để nói và cũng không biết nói thêm gì.
Thật lâu, vì không làm cho người lớn nghi ngờ và giảm bớt không khí ngột ngạt, Song Hee Eun mở miệng nói: "Anh đã quyết định...Đi lúc nào chưa?"
Kim Jun Seok ngẩn người, miễn cười lớn nói: "Ừm... Hai ngày sau anh lên máy bay."
Song Hee Eun gật nhẹ đầu: "Vậy sao..."
Kim Jun Seok vội vàng hỏi: "Ngày ấy... Em có thể đi tiễn anh một đoạn không, giống như mười năm trước vậy...."
Song Hee Eun cười: "Đương nhiên có thể."
Năm đó khi Song Hee Eun vẫn còn nhỉ cô cứ nghĩ sẽ không bao giờ được gặp lại người này nữa nên nước mắt nước mũi chảy tùm lum, bây giờ sắp phải xa cách một lần nữa nhưng lòng cô lại... Không có một chút gợn sóng, quả nhiên lòng người thật dễ thay đổi.
Song Seung Yeom thu thập xong, thuận tay lấy một bộ bài vậy là ba có việc gϊếŧ thời gian trong lúc chờ cơm.
Song Seung Yeom còn nhớ rõ, khi còn bé hắn luôn đi theo sau chị gái và anh Jun Seok, nhìn thấy bọn họ chơi bài cùng những người khác, nội tâm tràn đầy hâm mộ trông mà thèm, khó khăn lắm chị gái hắn mới dạy hắn chơi vậy mà anh Jun Seok lại đi mất.
Hôm nay, là lúc hắn rửa sạch nỗi nhục kho trước.
Có đồ chơi thời gian tự nhiên trôi qua rất nhanh, hôm nay Song Hee Eun thua rất thảm, hai người khác cũng nhận ra cô đang không tập trung, thỉnh thoảng sẽ nhìn điện thoại một chút xem có tin nhắn trả lời của hắn không, hắn có tìm mình hay không, thời gian trôi qua càng lâu, trong lòng cô lại càng lo lắng.
Cha bưng đồ ăn lên bàn Song Seung Yeom vô tình ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt của cha, không khỏi hơi run rẩy, làm sao cảm giác cha nhìn chằm chằm vào mình vậy, hắn sờ sờ đầu rồi lại chơi bào tiếp.
Sau đó cha đi vào phòng bếp nói với mẹ: "Đứa nhỏ Seung Yeom này không biết quan sát gì cả, nhất định phải chen vào giữa Jun Seok và Hee Eun."
"Ăn cơm thôi, bọn nhỏ, nhanh đi dọn dẹp rửa tay rồi ăn cơm!"
Nghe dc đã kết thúc Song Hee Eun nhanh chóng chạy về phòng mình đóng cửa lại, ngay cả Lee Hye In đều kinh ngạc nói: "Hôm nay đứa nhỏ Hee Eun này làm sao vậy, quá không đúng."
Cuối cùng cũng được trở về không gian nhỏ của mình, Song Hee Eun lấy điện thoại di động ra không nói hai lời gọi cho Kwon Ji-Yong, điện thoại ở trên tủ đầu giường vang lên, Kwon Ji-Yong ho khan mấy tiếng, run rẩy tay đưa tới lại làm điện thoại di động rơi xuống sàn nhà, hắn muốn đứng dậy đi nhặt điện thoại, lại phát hiện toàn thân không có chút sức lực nào, không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn điện thoại vang lên như vậy.
"Hee Eun, con đang làm gì vậy, nhanh ra ăn cơm thôi!" Mẹ gõ cửa, đứng ở ngoài cửa thúc giục.
Song Hee Eun gọi hơn mười cuộc vẫn không ai nghe điện thoại, lòng nóng như lửa đốt: "Con đã biết, con lập tức đi ra."
Trên bàn cơm, cha mẹ cứ gọi Kim Jun Seok thân mật như kiểu hắn mới là con ruột của hai người vậy, làm con ruột Song Seung Yeom cảm giác được cái đãi ngộ không bình đẳng này, vạn nhất sau này chị ở bên anh Jun Seok, vậy chẳng mình sẽ goàn toàn bị thất sủng, trời ạ quá kinh khủng rồi, không đúng, rõ ràng chị ấy đang qua lại với đại minh tinh GD cơ mà.
"Jun Seok à, công việc của cháu ở Hàn Quốc thế nào rồi?"
Kim Jun Seok cười lễ phép nói: "Tất cả đều rất tốt." Không biết là ăn ý hay là như thế nào, Song Hee Eun và Kim Jun Seok đều không hẹn mà cùng dấu chuyện hắn sắp xuất ngoại.
"Bây giờ cháu có bạn gái hay chưa?" Mẹ cô lại hỏi.
Kim Jun Seok cười lắc đầu: "Cháu còn chưa có bạn gái đâu thưa bác gái."
"Vậy thì thật là tốt nha, Hee Eun nhà chúng ta cũng chưa có bạn trai...."
Lee Hye In còn chưa nói dứt lời, Song Hee Eun không kiên nhẫn đánh gãy, "Mẹ...." Một câu mẹ, bao hàm vô số lên án.
Hôm nay cô không có tâm trạng, Song Hee Eun hoàn toàn không muốn nghe bọn hắn nói những chuyện như vậy, ăn vài miếng cơm, Song Hee Eun buông đũa xuống: "Mẹ, cha, Jun Seok oppa, Seung Yeom, các người cứ ăn đi, con no rồi." Nói đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
"Hee Eun à, con muốn đi đâu." Lee Hye In lo lắng đứng dậy, nhìn con gái đang kéo thân thể mệt mỏi về phòng, cho là thân thể cô không tốt nên mới vậy bà quay ra giải thích với Kim Jun Seok.
Ai ngờ không đến hai phút đồng hồ, Song Hee Eun đổi quần áo, chải tóc, xách túi đi đến tủ để giày.
"Con còn có chút việc phải đi ra ngoài một chuyến." Nói xong cũng không quay đầu lại đi mở cửa.
Mẹ cô đuổi theo thì thấy thang máy đang đi xuống dưới, lại không thể bỏ khách lại đó nên đành quay về.
Sau khi ra cửa, Song Hee Eun nhanh chóng chặn một chiếc taxi lại, sau khi báo địa chỉ rồi gọi qua, bên tai vẫn là âm thanh máy móc chứng tỏ không có ai bắt máy.