Song Hee Eun bị sai bảo, giày vò cả một ngày cuối cùng hắn đi tụ tập cùng bạn thì cô mới có thể tan làm. Cô kéo cái thân thể mệt mỏi như vừa trải qua một lần tai nạn tàn khốc đi về nhà, Song Hee Eun cẩm thấy tối nay mình phải ăn thêm hai bát cơm mới có thể bổ xung năng lượng đã tiêu hao còn phải tắm rửa cho thật thoải mái rồi mới có thể ngủ ngon.
“Con đã trở về.” Cô mở cửa đi vào nhà, uể oải đi đến tủ giày đổi dép, trong nhà cũng không có ai trả lời cô, chắc là chưa ai về nhà, Song Hee Eun đi đến trước tủ lạnh lấy ra một cái kem rồi mở TV ra ngồi xem.
Các tiết mục trên ti vi cũng không hay cô nhanh chóng ăn xong cái kem trên tay, Song Hee Eun thuận tay cầm quả táo ở trên cái bàn trước mặt lên định ăn, nhưng sau khi sờ lên bụng thấy một vòng thịt thừa lập tức ngẩn người, lại để quả táo trở lại chỗ cũ, lặp đi lặp lại mấy lần cuối cùng cô vẫn ăn hết quả táo.
"Mẹ về rồi." Người mở cửa là mẹ Lee Hye In, trong tay còn cầm theo rau với hoa quả vừa mới mua: "Hee Eun à, sao hôm nay con về sớm vậy, đúng rồi, hôm nay Seung Yeom không về nói là đi liên hoan cùng bạn, còn cha con hôm nay phải tăng ca nên chỉ có hai chúng ta ở nhà."
Song Hee Eun đứng dậy giúp mẹ xách đồ ăn vào phòng bếp, vừa đi vừa hỏi: "Vậy tối nay ăn cái gì nha?"
"Buổi tối à... Con muốn ăn cái gì thì mẹ làm cái đó."
Đúng lúc này, Song Hee Eun đột nhiên cảm thấy đau bụng, hai tay che tại trên bụng, có phải tại vừa rồi cô ăn nhiều quá nên mới bị đau bụng không, không được cô phải chạy đến nhà vệ sinh gấp.
Lần này cô bị giày vò không nhẹ, lúc đi ra Song Hee Eun cảm thấy toàn thân đều mềm nhũn, bữa tối ngon lành mẹ vừa mới làm cô cũng không có tâm trạng ăn cô ăn một chút rồi đi về phòng, cô vẫn cảm thấy bụng có chút không thoải mái nhưng lại không có cảm giác muốn đi vệ sinh, loại cảm giác này tồn tại đến khi cô lên giường đi ngủ.
"Reng reng reng... Reng reng reng..." Tiếng chuông đinh tai nhức óc kéo cô tỉnh dậy từ trong giấc mơ, cô dụi dụi mắt luôn cảm thấy mình mới ngủ được chưa lâu, mở điện thoại ra quả nhiên thấy bây giờ mới là mười một giờ đêm ai lại gọi vào cái giờ này chứ, cái tên D Ragon không ngừng nhấp nháy trên màn hình di động làm tay cô run lên.
Làm cái gì vậy còn để cho người khác nghỉ ngơi không chứ, Song Hee Eun ngáp một cái thật to, cô cảm thấy thật bất đắc dĩ nghe điện thoại trong đầu đã chuẩn bị nói một câu ‘muộn thế này rồi còn gọi cái gì chứ có gì để mai đi’. Kết quả sau khi cô ấn nút nghe còn chưa kịp nói cái gì Kwon Ji Yong đã nói trước: "Tôi uống say rồi mau đến đón tôi, tôi ở quán bar XXX." Hắn nói xong không cho cô cơ hội nói thêm cái gì đã cúp máy, thôi vậy dù sao cô cũng không thể bỏ mặc Kwon Ji Yong ở đó, nhỡ hắn sảy ra chuyện gì làm sao bây giờ.
Thế là cô nhanh chóng mặc quần áo rồi đi ra ngoài, Song Hee Eun vuốt vuốt bụng dưới cô vẫn cảm thấy hơi khó chịu, nhưng thôi không nghĩ đến nữa, cô nhanh chóng bắt taxi đến quán bar mà Kwon Ji Yong nói.
Từ xa cô đã nhìn thấy hắn đang nôn mửa ở bên ngoài, không hiểu sao hắn như vậy làm cho người khác đau lòng, trả tiền xong cô nhanh chóng chạy đến đỡ hắn: “Sao anh lại thích uống rượu đến vậy." Hắn lại cúi xuống nôn thêm một trận nữa.
Kwon Ji-Yong ngẩng đầu lên thấy là Song Hee Eun tới, theo phản xạ liền ngã về phía cô, Song Hee Eun hao hết khí lực mới có thể đỡ được hắn, cô vỗ vỗ đầu cảm thấy mình thật ngốc đáng lẽ không nên để cái xe kia đi, bây giờ làm sao mà về đây.
Vừa đi vừa đỡ lấy hắn, Kwon Ji-Yong giống như đặt toàn bộ trọng lượng của hắn lên người cô, nhưng làm sao cô có thể vì chuyện này mà gục ngã chứ, Song Hee Eun là đại lực sĩ!
Sau đó không thể bắt được xe nên cô đành phải đỡ hắn về nhà, đến chính cô cũng bội phục khả năng bộc phát của mình, lúc đi vào đến nhà đột nhiên nghe Kwon Ji Yong nói: "Quả nhiên cô không phải con gái mà."
Song Hee Eun tức giận ném hắn xuống sàn nhà: "Rõ ràng anh vẫn tỉnh táo như vậy anh thế này là đang cố làm khó tôi đúng không."
Nhìn đồng hồ trong phòng khách đã gần sáng rồi, nhưng mà sau khi bị giày vò như vậy cô lại không buồn ngủ chút nào.
Kwon Ji-Yong bị đau mới ngồi dậy liếc cô một cái nói: "Ngủ một đường, bây giờ về đến nhà mới có chút tỉnh táo."
Song Hee Eun đang chuẩn bị nói cái gì, đột nhiên cảm thấy một dòng nước ấm chảy ra, cô nhanh chóng ôm bụng kẹp chân chạy về phía toilet: "Không tốt!"
"Này, cô chết trong đó rồi hả, nếu như không muốn
về cũng không cần lấy lý do như vậy ở lại trong nhà tôi chứ." Kwon Ji-Yong chống nạnh đứng ở bên ngoài nói, lúc này Song Hee Eun thật muốn đánh cho hắn một trận.
"Cái đó tôi có thể nhờ anh một việc không!" Song Hee Eun hét lớn.
Qua thật lâu, mới nghe được giọng điệu vô cùng không tình nguyện của Kwon Ji Yong: "Chỉ cần không phải muốn tôi ngủ cùng cô đều được!"
Trời ạ trong đầu hắn nghĩ đến cái gì vậy uổng cho hắn là siêu cấp thần tượng: "Tôi... tôi đến kỳ, có thể nhờ anh xuống tầng mua cho tôi một bịch băng vệ sinh không!" Vừa dứt lời, Song Hee Eun có thể biết được biểu tình của Kwon Ji Yong ở ngoài cửa.
"Cái gì, thế mà cô lại để tôi đi mua cái kia....."