“Ai da, đau quá, đại ca huynh làm gì vậy…… Ta chỉ muốn xem thôi mà.” Mắt Chuột xoa xoa miệng vết thương, vô cùng ủy khuất.
Tên Trộm nói: “Đồ ngu, tay của ngươi quá bẩn, sao đại ca có thể luyến tiếc cho chúng ta xem được chứ, ít nhất ngươi phải rửa sạch tay trước đã. Đại ca, tay ta rất sạch sẽ, huynh cho ta xem đi?”
Tên Trộm còn lau tay vào quần áo, rồi nhìn Trộm Lão Đại với vẻ mặt đầy mong đợi.
Trộm Lão Đại bên ngoài cười nhưng trong không cười, miễn cưỡng nói: “Ăn cơm trước đi đã, ăn uống no đủ xong rồi xem sau.”
Dịch Chi Cơ nhìn chằm chằm Trộm Lão Đại: “Hệ thống, liệu hắn có thể hạ độc bên trong đồ ăn hay không? Có phải là hắn muốn độc chiếm số tiền tài này không? Chắc là cũng không đến mức đó đâu nhỉ, nếu thật sự muốn độc chiếm thì hắn đã một mình mang theo cái túi cao chạy xa bay rồi.”
[233 không biết gì cả.]
“Vậy ngươi còn có tác dụng gì chứ!”
Trộm Lão Đại ghét bỏ mà liếc mắt nhìn nàng một cái, trong tai bọn họ, tiếng “cục tác cục tác” của Dịch Chi Cơ thật sự rất phiền, gã bất mãn nói: “Con gà này tuy béo, phẩm tướng cũng không tồi, nhưng dù sao cũng là gia cầm, không sạch sẽ, sao có thể trực tiếp để lên bàn ăn như này chứ.”
Trộm Lão Đại tùy tiện ném Dịch Chi Cơ sang một bên, thiếu chút nữa đã ném đến chỗ bếp lò đang đun nước, ngọn lửa bén vào đuôi lông của cô, nhưng may mà nó không bắt lửa.
Dịch Chi Cơ nhìn chằm chằm những đốm lửa đang bay bay kia, rồi lại nhìn sợi dây rơm trói chặt chân mình, cơ hội chạy trốn đến rồi.
“Gà của ta!” Mắt Chuột có chút đau lòng nhìn con gà mà mình trộm về.
“Đúng là không tiền đồ, về sau những thứ này muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.” Trộm Lão Đại khinh thường nói, tùy tiện hất hết những thứ trên bàn xuống, đặt đồ ăn với rượu ngon mà mình mua về lên.
Tên Trộm lập tức ngồi xuống, không đợi đại ca động đũa trước, liền tự xé một cái đùi gà, to mồm đớp một phát hết phân nửa, nhai chưa kỹ đã vội vàng nuốt xuống, suýt chút nữa thì bị nghẹn, vỗ vỗ ngực, nói:
“Đúng vậy, trước kia ta từng nghe qua tin tức về phương diện này rồi, cái túi Càn Khôn kia ít nhất có thể bán được đến bán ba ngàn lượng bạc đấy! Ba người chúng ta chia nhau thì mỗi người cũng có được đến một ngàn lượng đấy!”
Khi Trộm Lão Đại nghe thấy chữ “chia nhau”, theo bản năng mà nắm chặt túi Càn Khôn, ánh mắt nhìn hai tên tiểu đệ có thêm vài phần cảnh giác.
“Nhiều như vậy đủ để dùng tận mấy năm đó.” Mắt Chuột cũng ngồi xuống, chưa rửa tay mà đã chộp lấy một miếng sườn cừu bắt đầu gặm: “Ôi! Ngon quá! Giá mà ngày nào ta cũng được ăn như này thì tốt rồi, đại ca sao ngươi không ăn?”
Trộm Lão Đại cười gượng vài tiếng, cái loại đến tay cũng không biết rửa này gã cũng lười phải nhiều lời, gã nhét túi Càn Khôn vào trong túi rồi cũng ngồi vào bàn, nhưng không có chạm vào những món đã bị hai tên tiểu đệ chạm qua.
Dịch Chi Cơ liếc mắt nhìn ba người Trộm Lão Đại, bọn họ đang đắm chìm trong niềm “vui sướиɠ”, sẽ không chú ý đến cô, cô vặn vẹo mông, nâng hai chân lên, giơ móng vuốt về phía bếp lò.
[Ký chủ, hiện tại vẫn còn quá sớm để từ bỏ, hơn nữa làm gà nướng không tốt bằng làm súp gà đâu.]
“Hít ——” Đốm lửa bay ra bắn vào móng vuốt của cô, cô khẽ run lên vì đau, cố nhịn không kêu ra thành tiếng, tiếp tục lắc mông hướng về phía bếp lò.
Chỉ còn thiếu chút nữa thôi, chỉ cần đốm lửa có thể bắn lên sợi dây rơm là tốt rồi.
Lúc này, hệ thống cũng xem như là đã hiểu mục đích của Dịch Chi Cơ.
[Ký chủ, chỉ nghĩ đến việc trốn thoát cũng vô dụng, không có tích phân, ngài vẫn sẽ bị xóa sổ như cũ.]
“Bọn họ có nghe cũng không hiểu ta nói gì, vậy thì sao ta có thể nhận được tích phân?” Dịch Chi Cơ nói, sau đó lập tức ngậm miệng lại nhìn ba người đang vui vẻ ăn uống, may mắn là không có gây chú ý.
[Ở thương thành có đạo cụ.]
Một giao diện ghi “Thương thành sơ cấp” hiện lên trước mặt cô:
Biến thành người không một giờ, một trăm tích phân.
Một bộ y phục bình thường, mười tích phân.
《Thực đơn》, mười lăm tích phân.
《Những câu trích dẫn trong Súp gà cho tâm hồn》, mười tích phân.
Phiên dịch một câu tiếng gà, một tích phân.
Bên dưới còn có dòng chữ “Làm mới thương thành”, để làm mới thương thành cần có mười tích phân.
Mà ố dư ở phía trên góc bên phải hiển thị bằng không.