Trước mắt là một mảnh đen như mực, chóp mũi còn có thể ngửi mùi thơm của rơm rạ, cùng với…… mùi hôi thối của phân gà, mùi tanh của động vật.
Ọe, mùi hương này thật buồn nôn, Dịch Chi Cơ nghĩ thầm, chuyện gì thế này? Mẹ đi bắt gà ở quê về à?
Nghĩ đến đây cô liền có chút đói bụng, gà mái già bà ngoại nuôi hầm là ngon nhất, một nửa nấu canh, một nửa làm gà xào ớt, lòng gà cũng mang đi xào cay, lại nấu thêm một bát canh trứng, nghĩ thôi cũng thấy thật thơm! Cô có thể ăn hết ba chén cơm!
Hưng phấn đến mức muốn lăn một vòng! Lại phát hiện ra hình như có chỗ nào đó không đúng!
Cô…… hình như đang bị ai đó trùm bao tải? Tay chân còn bị trói hết lại bằng dây thừng.
Ủa alo? Trò đùa dai gì đây?...... Sẽ không thật sự là bị bắt cóc đấy chứ?
Dịch Chi Cơ chính là một công dân bình thường đến không thể bình thường hơn, trong nhà cũng không phải là giàu có gì, là tên nào ngu xuẩn hay luẩn quẩn trong lòng mà lại đi bắt cóc cô vậy chứ? Thật sự sẽ lấy được tiền chuộc sao? Cô thậm chí đã tưởng tượng đến cảnh báo chí đưa tin mẹ cô cò kè mặc cả tiền chuộc với tên bắt cóc, rồi vì hai bên bất hòa mà gϊếŧ luôn con tin đáng thương.
Oa hu hu hu, mommy à, con gái của mẹ không phải là đồ ăn bán ngoài chợ đâu, mẹ đừng cố thỏa lòng đam mê mặc cả nữa.
Chẳng lẽ là ham muốn nhan sắc của cô?! Cái này có khả năng!
Dịch Chi Cơ tự luyến mà vặn vẹo cơ thể “đẹp đẽ” của mình…… Sao lại thế này, trong đầu cô như có một tiếng nổ “Bùm” vang lên, thịt của cô đang rung, đây…… Đây con mẹ nó chắc chắn không phải là cơ thể của cô!
Ôi ông trời ơi, cô không khỏi nghĩ đến một từ, đó chính là —— tròn trịa và mọng nước…… Cái quỷ gì vậy chứ! Là xuyên không, chính là xuyên không đó! Bộ não nhỏ thiên tài nào có thể nghĩ ra từ đầy đặn và mọng nước vậy?
Mũi có hơi ngứa ngáy, cảm giác như có thứ gì đó như lông chim ở trên mặt, khiến cô muốn hắt hơi.
A…… A pi!
“Cục cục cục ——”
Cô vẫn có thể nói được sao, cứ tưởng là bọn bắt cóc bịt cả miệng cô rồi chứ.
Nhưng…… âm thanh này hình như không đủ lớn?
“Cục tác cục tác cục tác cục tác cục tác!” Dịch Chi Cơ thử kêu lên cứu mạng, nhưng ra đến miệng thì lại biến thành một chuỗi “cục tác”.
“Ta đã nói rồi, nhét gà vào trong bao tải không chết được đâu, huynh xem nó vẫn rất có tinh thần đấy còn gì, vừa rồi chỉ là đang giả chết thôi!”
Cô nghe thấy một giọng nói xa lạ.
Bao tải bị mở ra, hai người ông nhìn về phía cô.
Ôi má ơi, hai khuôn mặt này thật lớn, đây là người khổng lồ sao?
Nhưng trong lòng Dịch Chi Cơ hiểu rất rõ, tình huống hiện tại chính là cô đã xuyên không! Thành một con gà!
Trong hai người, có một tên có đôi lông mày vừa ngắn vừa nhỏ vừa thưa, màu vàng, cứ tạm gọi gã là Tên Trộm đi.
Tên còn lại có đôi mắt nhỏ nhưng lại bị lồi, ánh mắt nhìn như đang phê pha, liền gọi gã là Mắt Chuột đi.
Tên Trộm phỉ nhổ: “Đừng nói nhảm nữa! Làm gì có con gà nào thông minh như vậy được chứ! Ngươi nhìn xem nó đã rũ rượi thế nào rồi đi, chỉ sợ là sắp chết đến nơi rồi, thịt gà phải còn tươi ăn mới ngon”
Mắt Chuột rầu rĩ nói: “Còn không phải là do sợ bị người khác phát hiện sao, thịt gà quý như vậy, thật vất vả mới trộm được một con, đương nhiên là phải thận trọng một chút, hơn nữa con gà này béo như vậy, dù có chết rồi thì ăn vẫn rất ngon nha.”
Béo? Có bà nội nhà ngươi mới béo đó! Dịch Chi Cơ tức giận đến mức nhảy dựng lên, hận không thể dùng móng vuốt của mình làm mù mắt hai tên trộm gà.
Mắt Chuột hưng phấn nói: “Oa, nhị ca huynh xem, con gà này có tinh thần chưa này! Chân nhìn nhiều thịt quá!"
Tên trộm xua xua tay: “Đi nấu nước sôi đi, ta đi mài dao, chờ đại ca về chúng ta liền ăn một bữa tiệc lớn!”
Mắt Chuột tung tăng vung vẩy đi đun nước, trong miệng còn khẽ ngâm nga một ca khúc: “Gà quay, gà nướng, gà om ~ Gà nướng lá sen, gà ăn mày, gà cay ~"
Gã thêm củi vào bếp lò, đặt nồi nước lên bếp rồi đi lại đây: “Nhị ca, phao câu gà thuộc về ta, ta thích ăn.”
Dịch Chi Cơ rùng mình, toàn thân nổi da gà, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Mẹ nó, lớn như vậy rồi, không nghĩ tới người đầu tiên thương nhớ cái mông của mình lại là theo cách này.
Ọe, nghĩ thôi đã thấy buồn nôn.