Người một nhà không tiếp tục thảo luận đề tài này nữa, rất nhanh sau đó, tất cả đã ném chuyện thím Ngô đề nghị ra sau đầu.
Ban đêm, Lục Tần nằm trên giường, nhớ lại hết thảy những chuyện xảy ra ban ngày, bảo anh đi coi mắt trong lúc tuổi tác trẻ thế này, đó là điều không có khả năng.
Nhưng anh vẫn đang suy nghĩ. Và hiển nhiên, điều anh suy nghĩ là chuyện kiếm tiền.
Ngày hôm sau, từ lúc sáng sớm tinh mơ, Lục Tần ăn xong cơm sáng, vuốt lại kiểu tóc, sửa sang lại cách ăn mặc, gần như đã trở lại làm con người yêu thích vẻ đẹp ngày trước, thậm chí còn có chút vượt qua ngày trước.
Tôn Lai Muội ai một tiếng, dò hỏi: “Xuân Nùng, hình như Lục Tần đang muốn đi tìm thím Ngô. Nhưng, không phải ngày hôm qua nó còn không muốn đi sao?”
Lục Xuân Nùng ngừng động tác trên tay lại, sau đó hướng tầm mắt nhìn về phía em trai.
Lục Tần vừa mặc chiếc áo khoác cũ, đang cúi đầu sửa sang lại: “Chị, thím, hôm nay em, cháu làm một chuyến vào trong thành, có một số việc muốn làm.”
Nhưng nói xong không thấy ai đáp lại, anh kinh ngạc nhìn qua.
“Em sẽ cố gắng trở về sớm một chút.”
Trên người anh còn nợ, không đi không được.
Nếu đã không muốn ăn cơm mềm, tốt xấu gì cũng bản thân mình cũng phải kiên cường một chút.
“Cậu, cậu, chơi!”
Không biết từ khi nào Khổng Đông Đông đã mò mẫm đi qua bên này ôm lấy đùi anh, chỉ ra bên ngoài muốn đi chơi.
Hai cậu cháu đã ‘sống nương tựa lẫn nhau’ mấy ngày, để lại cho anh khá nhiều ký ức vui vẻ.
Lục Tần đối diện với ánh mắt khát vọng của cậu bé, nhất thời có chút áy náy: “Ngoan, hôm nay không ra ngoài chơi, chờ sau khi cậu trở về sẽ mua kẹo cho cháu ăn.”
Một người không có nghề nghiệp, vĩnh viễn chẳng làm nên trò trống gì.
Khổng Đông Đông sinh bệnh khiến cho thân thể của cậu bé bị ảnh hưởng thật lớn, hình thể đã gầy vòng lớn, bồi dưỡng đến tận bây giờ vẫn chưa phục hồi lại được. Mà nguyên nhân chủ yếu vẫn là trong nhà không có gì ăn, chỉ dựa vào trứng gà, không thể bổ sung đúng chỗ.
Lục Tần rất thương đứa cháu ngoại trai tiện nghi này, bởi vậy càng anh lại càng thêm kiên định với suy nghĩ nên kiếm tiền như thế nào.
Lục Tần chào hỏi một câu, không biết suy đoán trong lòng mấy người ở nhà, anh sờ sờ một đồng tiền trong túi vẫn còn lén lút giữ lại từ lúc trước, sau đó đi đến cửa thôn.
Chu Lai Căn ngừng xe ở nơi đó, có mấy người phụ nữ đang ngồi nói chuyện phiếm.
Tất cả nhìn bóng dáng Lục Tần xuất hiện, nhưng không ai tỏ ra kỳ quái cả.
Một đám nghĩ thầm: Quả nhiên đã nghẹn năm ngày, cũng tới cực hạn rồi, cậu ta lại muốn chạy ra ngoài lêu lổng.
“Thím, chú Lai Căn!”
Chu Lai Căn ngồi bên cạnh anh, mở miệng khéo léo hỏi: “Lục Tần à, không phải mấy ngày hôm trước cháu vừa vào thành sao?”
“A,” Lục Tần đã nghe ra ý tứ đại khái trong lời chú ấy nói, anh bình tĩnh đáp lại: “Chú, hôm nay cháu vào trong thành đi dạo xem có kiếm … được nơi nào tuyển công nhân hay không.”
Thiếu chút nữa đã bon bon cái miệng mà nhắc tới hai chữ kiếm tiền rồi.
Bỗng nhiên một bác gái mập mạp bĩu môi, xùy lên một tiếng.
Lục Tần nghe được âm thanh, nhìn qua bên đó, lập tức cảm thấy người này lớn lên có chút quen mặt, anh rất thành thật hỏi, “Bác gái, bác vừa xùy cháu ư?”
Giang Quế Phân lộ ra biểu cảm chỉ kém một chút là lườm anh đến cháy mặt, nói: “Xùy cậu hay không, chẳng lẽ bản thân cậu không rõ?”
Tìm công tác cái gì mà tìm công tác? Nói đến quỷ cũng không tin, cũng chỉ có một người như Tôn Lai Muội mới mặc kệ mọi chuyện, chuyện nuôi dưỡng cái thứ này thôi.