Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Em Trai Ích Kỷ Của Nữ Phụ Trong Truyện Niên Đại

Chương 31

« Chương TrướcChương Tiếp »
Số là ngày hôm qua, bà ấy tới thăm anh em ruột đằng mẹ đẻ, đương nhiên là không được tận mắt nhìn thấy cảnh Lục Tần cõng chị cả Tôn trở về. Bởi vậy khi được nghe chuyện này từ trong miệng người khác, ý tưởng duy nhất nảy lên trong lòng bà ấy chính là thằng nhóc ngỗ nghịch này lại chuẩn bị xuất thủ đoạn gì ghê gớm lắm đây.

Thằng nhóc này ấy mà, từ đầu đến chân đều là mưu ma chước quỷ, không có lợi thì không dậy sớm, cũng chỉ người trong nhà bọn họ không nhận ra mà thôi.

Mà hôm nay, chẳng những bác gái Triệu cách vách kinh ngạc, ngay cả Tôn Lai Muội đang hỗ trợ nhặt rau trong phòng bếp, cũng tò mò hỏi: “Sao hôm nay cháu dậy sớm như vậy? Muốn đi ra ngoài ư?”

Lục Xuân Nùng không nhanh không chậm thêm củi khô vào trong bếp, ánh lửa chiếu vào khiến khuôn mặt cô ấy đỏ bừng.

Lục Tần liếc mắt nhìn chị gái đầu tiên, sau đó mới trả lời: “Tại tối hôm qua cháu ngủ rất sớm nên mới dậy sớm, chứ hôm nay cháu không ra ngoài.”

Phải nói là hai ngày gần đây cháu sẽ không ra ngoài.

Lại một chuyện lạ thường nữa.



Phải biết rằng từ sau khi Lục Tần tốt nghiệp cấp hai nhưng không tìm được công tác, ngày nào hắn cũng chạy ra bên ngoài. Thậm chí hành động này thường xuyên đến mức trong đại đội có người phải ví von như sau: Đám mèo hoang của đại đội cũng không hoang dã bằng hắn.

Chẳng nói đâu xa, mấy ngày nay Tôn Lai Muội nằm viện, cũng chẳng nhìn thấy bóng dáng Lục Tần đâu.

Lục Tần không biết ý nghĩ trong lòng dì Tôn, anh ngồi xổm xuống đối diện với bà ấy, vươn tay muốn hỗ trợ nhặt rau.

Tôn Lai Muội vội vàng lên tiếng: “Ai, không cần cháu hỗ trợ, chỉ có một chút rau xanh này, dì nhặt được. Bảo cháu sờ tay vào, chút nữa tay cháu sẽ dính bùn, không đáng.”

Tôn Lai Muội đang xử lý củ cải và tỏi. Hai thứ trộn chung với nhau, lại thêm chút bột khoai lang đỏ và bột mì nhào thành bánh trôi, vừa đặt lên bếp lò hấp một chút, hương thơm đã lan tỏa ra ngoài, chỉ đáng tiếc món này không có thịt.

Lục Tần nghe vậy, nhưng vẫn xắn tay vào làm, tốt xấu gì cũng gϊếŧ được một ít thời gian, hiện giờ anh đã nhàm chán không chịu nổi rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »