Cuối cùng vẫn là bà ấy dùng hai quả trứng gà nhờ sản phụ cách vách cho cháu trai của mình ăn no.
Bây giờ nó được ăn no rồi, coi như xong ngày hôm nay thế nhưng sau này lúc về nhà, bà ấy biết đi tìm ai để nhờ vả bây giờ?
Không biết làm gì hơn, bà ấy đành phải nghĩ cách kích sữa cho con dâu nhà mình.
Nhưng mà muốn kích sữa lại cần phải có cá trứng thịt, gia cầm, bảo bà ấy đi đâu tìm mấy thứ đó bây giờ?
Tuy hai vợ chồng nhà bà ấy cùng là công nhân viên, trình độ vật chất nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình, nhưng cũng không phải tùy thời tùy chỗ đều có thể mua được con gà mái, hay một ít cá thịt tươi, thậm chí một ít cải thìa cũng phải đi mua.
Ở cái niên đại này, có đôi khi trong tay sở hữu cả tiền và phiếu nhưng chẳng kiếm được nơi nào để mua thịt.
Lý Đại Quyên dặn dò con dâu trông nom cháu trai cả một lát, còn bà ấy vác cái rổ ra cổng lớn, chuẩn bị mặt dày tới mấy nhà họ hàng thân thích trong nội tộc nhà mình ở nông thôn kiếm ít thức ăn bổ dưỡng mang về, dù phải chi nhiều tiền một chút cũng chịu, cháu trai cả nhà bà ấy đang chờ mà.
Lý Đại Quyên vừa ra khỏi cổng lớn bệnh viện, đã vội vàng rời đi, bước chân nhanh như gió.
Đúng lúc ấy, bà vừa quẹo vào một con ngõ, bỗng nhiên bắt gặp một cậu thanh niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi đang đi tới.
Cậu ấy đi được một nửa, chợt ngừng lại, rõ ràng bước chân đang hướng về phía bà, lại như hoảng hốt, không dám đi tới nữa.
Cũng là ma xui quỷ khiến, đột nhiên Lý Đại Quyên chuyển ánh mắt nhìn qua bên này một cái.
Chỉ thấy thanh niên kia có vóc dáng cao cao, làn da trắng nõn, mái tóc chẻ đôi hoạt bát, chỉnh tề, sống mũi rất cao, dưới cằm có một chút râu ngăn ngắn, trên khuôn mặt đẹp đẽ lại lộ rõ hai quầng thâm mắt, rất hấp dẫn ánh nhìn.
Lại kết hợp với bước chân đầy lo lắng, sau lưng còn cõng một chiếc bao to tướng, chẳng cần phải thốt lên điều gì nhưng người khác cũng biết, anh đang gặp chuyện cực kỳ khó xử.
Nhưng biết thì biết, bản thân Lý Đại Quyên cũng đang khó xử chẳng kém đây. Bà ấy đang muốn dời tầm mắt đi, bỗng nhiên chỉ lơ đãng nhìn thoáng một cái, lại bắt gặp một cái đầu gà thò ra từ kẽ hở trên chiếc bao to tướng người thanh niên nọ đang mang.
Có con gà chui ra??
Lý Đại Quyên khẽ nheo mắt, sau đó lại chớp chớp mắt, vừa lúc con gà kia lắc lắc cái đầu, tựa như muốn nói tôi chính là con gà bà đang tìm đây.
Nếu là ngày thường, chắc chắn bà ấy sẽ không tùy tiện đi lên hỏi thăm một thanh niên xa lạ mang gà theo như thế đâu.
Nhưng hiện giờ, đúng là thời điểm vội vàng, không còn đường nào khác để đi.
Thanh niên kia mở to mắt nhìn về phía người phụ nữ bỗng nhiên lại xông ra chặn đường mình, có thể nhìn ra một tia nghi hoặc và cảnh giác trong đôi mắt ấy.
Ngoài cửa viện khá đông người, Lý Đại Quyên không tiện mở miệng hỏi, bà lập tức ra hiệu cho thanh niên nọ đi theo mình tới một nơi vắng người.
Hai người đứng khuất bóng dưới tàng cây đại thụ, Lý Đại Quyên cảm thấy chuyện mình làm có chút đột ngột, nhưng nếu bà đã gọi người ta lại đây, chỉ còn cách đâm lao phải theo lao, cứ hỏi thẳng người thanh niên trước mặt xem sao. Bà ấy tiến lại gần, đưa mắt nhìn thanh niên nọ, lúc này mới phát hiện ra, thanh niên trước mắt lớn lên thực sự rất đẹp, là một nét đẹp tinh xảo, anh tuấn.