Chương 12

Bọn họ đã sớm cảm thấy căn nhà ở góc đường nọ không bình thường, trong nhà thường xuyên có tiếng cãi cọ ồn ào, ban đêm luôn truyền ra tiếng đánh bài, âm thanh thét lớn.

Vừa nghe đã biết, người bên trong là một đám cà lơ phất phơ, du thủ du thực rồi.

Bởi vậy, đừng nói trộm quần áo, dù có người ta nói bọn họ trộm tiền, dân khu này cũng tin!

Kế tiếp mọi chuyện phát triển y như những gì Lục Tần dự đoán, thậm chí còn có dấu hiệu vượt qua dự đoán của anh.

Sau khi đoàn người được mấy chú công an dẫn đầu bước vào cửa nhà kia, cả đám phát hiện ở ngay góc chết (đứng bên ngoài không nhìn thấy được), vị trí dưới gốc cây trong sân đang đặt một đống quần áo của mấy người đàn ông khu bên cạnh.

Không chờ mấy chú công an chải vuốt suy đoán cho rõ ràng, một đám người đã ùn ùn lao tới rồi tự động bổ sung cốt truyện, mong các đồng chí công an nhanh chóng bắt đám lưu manh kia.

Vì thế sáu bảy người đàn ông vừa lên còn không hiểu ra sao cũng há mồm mắng to đám người hàng xóm, hết đợt này đến đợt khác.

Sau đó trong một chuỗi những tiếng thì thầm “Cái này là của tôi”, cả đám lưu manh bên trong căn nhà nọ bị công an giải đi rồi.

Chú công an hơi lớn tuổi một chút, cảm thấy vụ án này phát triển có chút kỳ quái, nhưng nhân chứng vật chứng đều đầy đủ cả rồi……

Tiếp theo, cũng không biết là ai động tay trước, chỉ thấy tiếng kêu đau ‘ai u’ cứ nối tiếp nhau, cùng với mấy câu rủa không thương tiếc “Loại mặt hàng thiếu đạo đức này” dồn dập vang lên từng đợt một.

Lúc này, Lục Tần của chúng ta đang anh hùng núp một bên, vuốt chòm râu mới nhú, bỗng nhiên hắt xì một cái, giả vờ không nghe thấy mấy câu “Loại mặt hàng thiếu đạo đức này”.

Anh nhanh chóng xoa xoa cái mũi rồi lặng yên không một tiếng động đứng ở nơi xa nhìn lại.



Chờ cho đến khi những đồng chí công an rời đi, một đám phụ nữ cùng với nhóm đàn ông tụ lại cùng một chỗ, những lời mắng chửi có thể nghĩ ra đều xổ tung tại chỗ, vậy là tiếng chửi rủa lại nối tiếp nhau, hết đợt này đến đợt khác.

Lục Tần chờ bọn họ tan đi, mới dám lén lút chạy khỏi nơi thị phi này.

Sau đó anh nhìn một vòng khắp nơi, tiếp theo nhanh nhẹn xoay người vào sân.

Bởi vì đám người trong căn nhà này bị công an vội vàng tóm gọn mang về giáo dục, cho nên ba gian nhà vẫn còn mở rộng cửa.

Lục Tần nắm cực kỳ chính xác quãng thời gian đám người kia bị bắt đi giáo dục, anh định ra cho mình thời gian tìm tòi nhiều nhất chính là một giờ.

Hiện giờ là hơn 8 rưỡi sáng.

Anh cần phải hoàn thành xong việc này rồi quay về bệnh viện trước mười hai giờ.

Lục Tần chọn căn nhà gần nhất để ra tay trước, anh bước vào căn nhà đầu tiên bên phải, sau đó như cuồng phong bão lũ, vơ lấy một đống đồ vật, lập tức chạy ra ngoài.

Ngay sau đó, anh tiếp tục viếng thăm hai căn nhà khác, tìm tìm kiếm kiếm, lôi hết những đồ vật đáng giá ôm đi.

Nửa giờ sau, lúc đám người gần đó đều đi làm theo thường lệ, lại thấy một chàng trai trẻ tuổi cõng theo một đống đồ vật được dùng khăn trải giường bọc lại cẩn thận, từ trong góc nhảy ra, trên mặt là hai quầng thâm đen xì, không hề ngừng lại, đã chạy một mạch tới nơi vắng người.

Trong bao đồ kia thường xuyên có tiếng vỗ cánh vang lên, ngay một góc nhỏ trên đỉnh bao đồ, thi thoảng lại co rúm vào, một con gà mái già bị nhét thứ gì đó vào miệng, cục cục nửa ngày vẫn không kêu được tiếng nào