Chương 42: Thích như vậy sao?

Trong tiểu thuyết, Tư Đồ Dật cùng Thẩm Tiêu xác thật từ lúc bắt đầu liền nhìn nhau không thuận mắt.

Tư Đồ Dật ngại Thẩm Tiêu làm người bất chính, làm việc tàn nhẫn độc ác, Thẩm Tiêu lại ghét bỏ Tư Đồ Dật là ngụy quân tử, thích giả vờ thanh cao.

Hai người tuy bối cảnh thực lực đều ngang nhau, thế nhưng một là vai ác một là nam chủ, từ xuất phát điểm thì kết cục đã định rồi.

Tɧẩʍ ɖυ có ý ngăn cản hết thảy chuyện này cũng không khác gì nghịch thiên cải mệnh, biết rõ rất khó nhưng vẫn là muốn tận lực thử một lần.

Không chờ Tư Đồ Dật mở miệng, Thẩm Tiêu liền đánh đòn phủ đầu.

"Tiểu Du, không cần thân cận quá với loại người dối trá, tránh cho ghê tởm đến mình."

Tɧẩʍ ɖυ, Viên Duyệt:......

Tư Đồ Dật hừ nhẹ "Đúng rồi, nhưng cùng kẻ tâm tư ác độc thân cận liền không đơn giản chỉ là ghê tởm như vậy, có khi bản thân chết như thế nào cũng còn không biết."

Viên Duyệt, Tɧẩʍ ɖυ:......

Thẩm Tiêu đem tay đáp lên eo, đem Tɧẩʍ ɖυ ôm gọn vào người, làm cho cô đứng cách xa Viên Duyệt một chút mới nói tiếp "Người khác đều đồn đãi Tư Đồ tiên sinh phong độ nhẹ nhàng, khiêm khiêm quân tử, xem ra võ mồm cũng thật ưu tú."

"Ưu tú cỡ nào đều không bì kịp một phần vạn của Thẩm tổng, rốt cuộc ai đó mới thực là người am hiểu lật lọng."

Thẩm Tiêu nhẹ nhàng cười "Cảm ơn Tư Đồ tiên sinh đã khích lệ."

Tɧẩʍ ɖυ, Viên Duyệt:.......

Hai người bọn họ hôm nay mới biết được lật lọng chính là khích lệ!

"Ban đầu nghe người ta nói Thẩm tổng da mặt không tồi, hôm nay vừa thấy, quả nhiên dày đến đáng sợ, bội phục bội phục."

Thẩm Tiêu nhướng mày "Cũng thường thôi, da mặt dày so với loại người không biết xấu hổ vẫn còn tạm được, người ta không thích lại còn kiên quyết đoạt về, tấm tắc." Dứt lời, hắn nhìn sang Viên Duyệt, tà tứ mà cười "Tôi nói không sai chứ, Viên tiểu thư?"

Viên Duyệt vốn dĩ đang nghe hai người cãi nhau, nghe đến xuất thần, lúc này đột nhiên bị điểm danh, vừa đưa mắt sang liền thấy Thẩm Tiêu đang mặt đầy tà khí mà cười với mình. Viên Duyệt bỗng nhiên đỏ mặt, vội vàng cúi đầu không dám nhìn thêm.

Trông thấy bảo bối nhà mình phản ứng thẹn thùng, Tư Đồ Dật vốn dĩ vẫn đang bình tĩnh, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, trừng mắt cảnh cáo Thẩm Tiêu "Họ Thẩm, đây là nữ nhân của tôi, cậu đừng có mà phóng điện bừa bãi!"

Thẩm Tiêu sang sảng cười "Điện giật được đến nữ nhân của anh đó là tôi có bản lĩnh, anh không quản được người mình đó chính là lỗi của anh."

Tɧẩʍ ɖυ, Viên Duyệt:......

Bọn họ chưa bao giờ biết, hai người đàn ông cũng có thể đấu khẩu đặc sắc đến mức như vậy, bởi vì trường hợp không thể đánh nhau cho nên liền đổi thành cãi nhau. Lại còn cãi đến quên mình, trực tiếp đem hai nữ nhân lù lù đứng đây biến thành không khí!

Tɧẩʍ ɖυ chau mày, quay đầu lại nói với Thẩm Tiêu "Các vị cứ chậm rãi mà giao lưu, hai chúng tôi qua bên kia tìm đồ ăn."

Viên Duyệt liên tục gật đầu "Đúng đúng, thật đói bụng."

Tư Đồ Dật lúc này mới thoát khỏi trạng thái chiến đấu, nói với Viên Duyệt "Tôi với em đi ăn."

Viên Duyệt bĩu môi "Anh lo việc của anh đi thôi, tôi với Tiểu Du ăn cùng nhau thì tốt rồi. Chị em đã lâu không gặp, muốn trò chuyện."

Tư Đồ Dật sắc mặt trầm trầm, cũng không nói là được hay không.

Cuối cùng Tɧẩʍ ɖυ bắt lấy cơ hội, bèn đề nghị "Chúng ta cùng đi ăn vậy, ăn xong hai người nam nhân các ngươi đi xã giao, bọn này tìm chỗ ngồi tâm sự chờ người tới đón. Không bỏ đi cũng không chạy loạn, có được không?"

Vì vậy bốn người lại thần kỳ mà tổ đội cùng nhau đi ăn cơm, tuy rằng hai tên to xác cực kỳ không tình nguyện, cực kỳ bài xích, thỉnh thoảng còn mỉa mai nhau vài câu nhưng đều bị Tɧẩʍ ɖυ và Viên Duyệt trực tiếp làm ngơ.

Yến hội là tiệc buffet cho nên sau khi tìm được bàn đẹp, Tɧẩʍ ɖυ cùng Viên Duyệt bỏ lại hai người còn lại, tung tăng dắt díu nhau đi lấy thức ăn.

Kết quả bọn họ vừa bỏ đi, Thẩm Tiêu cùng Tư Đồ Dật nháy mắt lại tiến vào trạng thái giương cung bạt kiếm.

"Tôi nghe nói, vị bạn gái nũng nịu này của Tư Đồ tiên sinh chính là nhờ quy tắc ngầm, cường ngạnh mà đem người chiếm tới? Quả nhiên mở rộng tầm mắt, không phải đều nói tiên sinh đây chính là quân tử sao, như thế nào còn có loại đam mê cường đoạt nữ nhân?"

Tư Đồ Dật cũng không biện giải, ngược lại còn tát nước theo mưa mà trả lời "Như vậy mới kí©h thí©ɧ, Thẩm tổng cũng có thể thử xem."

Thẩm Tiêu theo bản năng mà nhìn về phía Tɧẩʍ ɖυ đang đứng đằng xa "Một giây đoạt tới thì một giây chạy mất, không chạy mà nói, một giây sau bị cắm sừng cũng là rất có khả năng."

"Thẩm tổng nói được đạo lý thật rõ ràng, như thế nào, cậu rất có kinh nghiệm sao? Bị cắm sừng đến dày dạn kinh nghiệm?"

Thẩm Tiêu cũng không nao núng, tìm được một cái tư thế thực thoải mái liền vắt chéo chân lên, từ tốn đáp lại "Nói ra xấu hổ, ở phương diện chơi nữ nhân này tôi là thật sự không bằng Tư Đồ tiên sinh, so với nữ nhân, tôi càng thích chơi tiền, chơi đối thủ."

Tư Đồ Dật cố ý xuyên tạc ý tứ, giả vờ ngạc nhiên mà nói "Xem ra Thẩm tổng khẩu vị rất nặng, còn thích chơi cả đối thủ."

Thẩm Tiêu thấp thấp cười "Làm Tư Đồ tiên sinh chê cười rồi, bất quá lại nói, anh hiện tại cũng coi như là đối thủ của tôi."

Tư Đồ Dật:......

Luận về cãi nhau, biếи ŧɦái giống như cãi không lại xà tinh bệnh.

***

Tɧẩʍ ɖυ kéo Viên Duyệt đi đến trước bàn thức ăn, trộm quay đầu lại nhìn một cái, phát hiện hai người kia thật sự ngoan ngoãn ngồi yên, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Viên Duyệt vỗ vỗ ngực "Ai ui, em sắp bị xà tinh bệnh kia hù chết."

Tɧẩʍ ɖυ lấy cái mâm nhỏ, bắt đầu chọn đồ ăn, nghe được Viên Duyệt nói vậy không cấm nhíu mày "Hắn có tên."

Viên Duyệt sững mất hai giây, sau đó cười nói "Ai da, cư nhiên bênh vực người mình, chị thật sự coi hắn là anh trai sao?"

"Còn em? Không phải cũng đem Tư Đồ Dật trở thành người nhà?"

Viên Duyệt buồn rầu mà chau mày "Cái này không giống, Tư Đồ Dật là nam chủ, cốt truyện có phát triển như thế nào khẳng định cũng không có vấn đề, nhưng Thẩm Tiêu không như vậy, hắn là..."

Tɧẩʍ ɖυ đem một khối điểm tâm kẹp vào mâm, ngắt lời "Hắn cũng sẽ không có việc gì, ở thế giới này, hắn chính là người thân duy nhất của chị, chị sẽ không để hắn gặp chuyện gì."

"......"

Tɧẩʍ ɖυ nói thêm "Chị cần em giúp một việc, có thể chứ?"

Viên Duyệt cũng không hỏi là chuyện gì, vội vàng gật đầu "Chỉ cần em có thể làm, chị cứ việc giao phó là được."

Tɧẩʍ ɖυ lấy thêm thịt nướng vào mâm, sau đó mới nói "Em có nhớ trong sách có một tình tiết, chính là hôm giao thừa Bạch Mộ Tình sẽ đến công ty tìm Tư Đồ Dật, nguyên bản là vì chưa từ bỏ ý định muốn cùng hắn làm lành, nhưng Tư Đồ Dật thái độ kiên quyết, hoàn toàn làm ả đánh mất ý niệm. Dưới cơn tức giận, Bạch Mộ Tình liền nói Thẩm Tiêu sẽ không bỏ qua cho hắn, ả muốn cho Tư Đồ Dật biết, kể cả không có hắn cũng sẽ có nam nhân khác chịu vì ả mà trả giá hết thảy..."

Viên Duyệt gật đầu "Cái này em nhớ rõ, ả cũng chỉ là tức giận nói bừa, thời kỳ này kỳ thật xà...Thẩm Tiêu còn không đến nỗi điên cuồng vì ả."

"Ừm, chị chính là muốn hỏi em có biện pháp nào đem câu nói đó ghi âm lại không."

Viên Duyệt chớp chớp mắt, ngay sau đó vẻ mặt hưng phấn mà nói "Oa, cách này thật hay nha! Đến lúc đó Thẩm Tiêu nghe xong liền biết được bộ mặt thật của Bạch Mộ Tình, khẳng định sẽ không tin lời ả nữa."

Tɧẩʍ ɖυ cười cười "Nhưng việc này em phải giúp chị mới được."

"Không thành vấn đề, có điều em cần lên kế hoạch một chút, tên Tư Đồ Dật kia rất biếи ŧɦái!"

Tɧẩʍ ɖυ trên dưới nhìn nhìn "Chị lại cảm thấy em hiện tại sống khá tốt, rất dễ chịu."

Viên Duyệt thở dài "Trừ bỏ Tư Đồ Dật biếи ŧɦái ra, ở đây sinh hoạt xác thật rất tốt, đóng phim tuy mệt nhưng có nhiều tiền, trước đây em còn không dám mơ tưởng sẽ có cuộc sống như bây giờ."

"Dù sao cũng quay về không được, phải cố gắng quý trọng hiện tại đi thôi, Tư Đồ Dật thoạt nhìn rất để ý em, em chỉ cần ngẫm lại biện pháp làm cho hắn...đừng quá biếи ŧɦái là được."

Viên Duyệt tò mò "Vậy xà tinh bệnh của anh trai chị, có thể chữa sao?"

"......"

Bọn họ quả thật đúng là chị em tốt, kẻ tám lạng người nửa cân a!

Hai người cũng không dám rề rà lâu, sợ Thẩm Tiêu cùng Tư Đồ Dật sẽ nhịn không được mà lao vào đánh tay đôi, cho nên lấy xong thức ăn liền xoay người trở về.

Còn may, hai tên này biết phân chia ranh giới mà ngồi, nhiều nhất cũng chỉ dùng ánh mắt hình viên đạn đấu nhau một chút.

Chờ hai người bọn họ bưng đồ ăn trở về, chuẩn bị khai tiệc, bỗng dưng có người đi tới cất tiếng chào hỏi "Tư Đồ tiên sinh cùng Thẩm tiên sinh sao lại có thời gian ngồi đây ăn uống như vậy, tất cả mọi người đều đang muốn tìm hai vị tâm sự kia kìa."

Nam nhân kia thoạt nhìn lớn tuổi hơn bọn họ một chút, hẳn là tầm hơn ba mươi, nhưng kiểu tóc cùng màu sắc tây trang đều thực tươi mới, giống như cố tình theo đuổi phong cách trẻ trung.

Thẩm Tiêu chỉ nhàn nhạt mà nhìn, một bộ vô cùng cao lãnh quý phái, nhưng thật ra Tư Đồ Dật ở bên cạnh đã đứng lên bắt tay đối phương "Lê tổng hôm nay vẫn soái khí bức người như xưa."

Người được xưng là Lê tổng cười cười, lắc đầu "Tư Đồ tiên sinh nói lời này chính là giễu cợt tôi! Nhan giá trị của tôi đứng ở trước mặt ngài đây cũng liền biến thành hạng kém."

Tư Đồ Dật đáp lại "Lê tổng quá khiêm tốn rồi."

Lê tổng quay đầu lại nhìn Thẩm Tiêu vẫn đang tứ bình bát ổn mà ngồi, tươi cười lại gia tăng một ít "Thẩm tổng lát nữa có thời gian không? Chúng ta tìm một chỗ tâm sự?"

Thẩm Tiêu ừm một tiếng lấy lệ "Đợi lát nữa xem có rảnh không."

Mọi người:......

Lê tồng kia chạy tới tiếp đón xong liền xoay người đi rồi, chờ hắn đi xa, Viên Duyệt mới hỏi Tư Đồ Dật "Cái đó là người thừa kế mới của Lê thị sao? Tên là gì?"

"Lê Viễn Huy, năm nay 38 tuổi, được xem như người nối nghiệp trẻ tuổi đầy hứa hẹn của Lê gia."

Thẩm Tiêu ngồi nghe bên cạnh, nhịn không được liền cười ra tiếng "Lê lão gia tử tự mình dạy ra, chỉ đạo từng chút một liền tính là tuổi trẻ đầy hứa hẹn? Chẳng qua con rối mà thôi."

"Thẩm tổng không phải còn muốn cùng con rối hợp tác hay sao, cẩn thận không vớt được chỗ tốt, vừa mất phu nhân lại thiệt quân." Tư Đồ Dật tỏ vẻ khinh thường.

"Tư Đồ tiên sinh, tôi khuyên anh một câu, ít dùng nửa người dưới, đổi lại dùng não cho nhiều vào, bằng không dễ bị chúng bạn chê cười."

Tư Đồ Dật:......

Mắt thấy hai người lại muốn nháo lên, Tɧẩʍ ɖυ vội vàng đem đồ ăn của mình đặt ở trước mặt Thẩm Tiêu "Đợi lát nữa hẳn là phải uống nhiều rượu, anh ăn chút gì đi."

Thẩm Tiêu lúc này mới thu hồi gai nhọn, lại ý vị thâm trường mà liếc Tɧẩʍ ɖυ một cái, cầm lấy nĩa xiên thịt lên ăn. Chính hắn ăn xong một khối, lại lấy thêm một khối khác, thực tự nhiên đưa đến đút cho Tɧẩʍ ɖυ.

Tɧẩʍ ɖυ vội vàng né tránh, hung hăng trừng trừng mà nhìn Thẩm Tiêu. Loại trường hợp này vậy mà cũng không biết thu liễm, tên xà tinh bệnh vì cái gì lại thiếu đánh như vậy đâu!

Tư Đồ Dật ngược lại lại xem không sót một chi tiết nào, lãnh trào mà nói "A~ thì ra Thẩm tổng cũng biết cưng chiều người khác."

"Tiểu hài tử trong nhà đương nhiên cần phải cưng chiều, anh có hâm mộ cũng không được."

Tư Đồ Dật nhướng mày nhìn Viên Duyệt, sau đó lại nói "Nhà tôi tuy rằng không có tiểu hài tử, nhưng lại có bà xã, cậu nhiều nhất chỉ có thể đút chút thức ăn, tôi còn có thể làm như thế này." Dứt lời liền ôm chầm lấy Viên Duyệt, cúi đầu dùng sức hôn lên môi.

Viên Duyệt:!!!

Tɧẩʍ ɖυ, Thẩm Tiêu:......

Tư Đồ Dật không chỉ hôn, còn tấm tắc mà mυ"ŧ hai cái...

"Làm gì vậy!" Viên Duyệt dùng sức đẩy ra, tức tối mà trừng Tư Đồ Dật.

Thẩm Tiêu xem hết một màn trước mặt, lại quay đầu nhìn Tɧẩʍ ɖυ bên cạnh đang đỏ mặt trộm ngắm hai người kia.

Hắn nhịn không được nhíu nhíu mày, rất là rối rắm mà nghĩ: chẳng lẽ tiểu hài tử cũng thích như vậy sao?