Cái gọi là yến hội thương trường, người tham dự chắc chắn không ngoài những nhân vật có uy tín, có danh tiếng.
Tɧẩʍ ɖυ tự tiến cử mình làm bạn gái cho Thẩm Tiêu, tự nhiên cũng liền không thể quá qua loa lấy lệ. Lễ phục, trang sức, túi, giày đi kèm đều phải chuẩn bị trước cho thật tốt, cấp bậc còn không thể quá thấp.
Trang sức thì cô đã có.
Lúc mới vừa xuyên qua, Thẩm Tiêu từng cô một chiếc hộp, lúc ấy thái độ của hắn cũng thật tuỳ tiện, đơn giản như cho viên kẹo cái bánh mà thôi.
Đó là một hộp gỗ nhìn vô cùng đơn giản bình thường, bên trong không ngờ lại chứa đầy nữ trang châu báu, nhưng bởi vì trang sức bên trong hỗn độn đặt ở bên nhau cho nên thoạt nhìn liền không nhận ra được giá trị thực sự.
Về sau Tɧẩʍ ɖυ nhàn rỗi liền cẩn thận mà ngồi sắp xếp lại từng thứ, kinh ngạc phát hiện bên trong thế nhưng có ba bộ kim cương, hai bộ phỉ thúy, bao gồm đầy đủ vòng cổ, khuyên tai, lắc tay, và nhẫn có kiểu dáng tương đồng. Ngoài trang sức đi theo bộ ra, còn có thêm rất nhiều đồ nữ trang cao cấp khác.
Tɧẩʍ ɖυ không phải là người giám định châu báu chuyên nghiệp, tất nhiên tính không ra một hộp châu báu kia giá trị bao lớn, nhưng cô khẳng định là nó phi thường phi thường quý giá.
Kết quả Tɧẩʍ ɖυ đặt nó ở đâu đều cảm thấy không yên lòng, cô còn lo lắng vô cùng mà chạy tới hỏi chú Lý lúc trước nó được cất ở nơi nào.
Chú Lý khuyên cô đừng quá khẩn trương, hộp đồ vật này trước nay vẫn để ở kệ sách trong thư phòng, bởi vì Thẩm Tiêu cảm thấy không dùng được cho nên luôn không động tới.
Cuối cùng, Tɧẩʍ ɖυ quyết định lấy một cái hộp giày, để nó vào trong, rồi lại vùi thật sâu dưới tủ quần áo, tự an ủi bản thân rằng như vậy là đã vô cùng an toàn.
Lần này cần đi tham gia yến hội, số trang sức đó rốt cuộc cũng có chỗ để dùng.
Châu báu đã có, lễ phục và giày lại phải lần nữa đi mua. Tɧẩʍ ɖυ cảm thấy, cô là vì muốn ngăn cản Thẩm Tiêu cùng Bạch Mộ Tình phát triển gian tình cho nên mới phải nỗ lực nhiều như vậy. Mục đích cuối cùng cũng là để giải cứu Thẩm Tiêu, vì vậy trong quá trình này, chi phí phát sinh hẳn đều phải do hắn chi trả mới đúng.
Cô không thể vừa ra sức còn phải bỏ tiền!
Phân tích xong, Tɧẩʍ ɖυ liền tự tin mười phần mà dự tính cùng Thẩm Tiêu đến bàn điều kiện.
Hôm nay sau bữa cơm tối, Tɧẩʍ ɖυ nằm vắt vẻo trên sô-pha, lấy quyển sổ ra vẽ vẽ viết viết để lên kế hoạch, bộ dáng nghiêm túc chuyên chú vô cùng.
Trong phòng máy sưởi thực ấm, cho nên cô cũng chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản mỏng nhẹ, hai chân vừa nhếch lên liền lộ ra cẳng chân trắng nõn.
Thẩm Tiêu bưng đĩa salad hoa quả đi tới, liếc mắt một cái đã trông thấy cảnh tượng này.
Hắn híp mắt nhìn, có chút khó chịu mà nghĩ, trời mùa đông còn mặc quần ngắn như vầy, là muốn quyến rũ hắn sao? Hừ, ấu trĩ!
Chú Lý lúc này còn đang tránh ở trong phòng, Thẩm Tiêu muốn có thứ gì để đút cho tiểu hài tử ăn còn phải tự mình động thủ. Kết quả hắn đem trái cây cắt đến miếng to miếng nhỏ, hoàn toàn nhìn không ra hình thù gì, chính hắn đều cảm thấy quả thực xấu muốn chết. Thẩm Tiêu bất đắc dĩ bèn đổ thật nhiều sữa chua lên mặt trên, che dấu đi kĩ thuật cắt trái cây khó coi đến cực điểm của mình.
Cho nên khi hắn bưng hoa quả lại đây, thứ Tɧẩʍ ɖυ nhìn thấy chính là một đống sữa chua trắng trắng, trái cây lại không có bao nhiêu.
Bởi vì cô chiếm cứ hơn phân nửa sô-pha, không có chỗ cho Thẩm Tiêu ngồi xuống, hắn nhìn nhìn, sau đó rất thô bạo mà duỗi tay đem Tɧẩʍ ɖυ xách lên, làm cho cô ngồi thẳng dậy rồi mới ngồi xuống bên cạnh.
Kéo mạnh như vậy, Tɧẩʍ ɖυ thiếu chút nữa bị quần áo của chính mình siết chết, không khỏi trộm lườm Thẩm Tiêu một cái.
Hắn nhướng mày, dùng thìa trộn hoa quả lên một chút, thoạt trông nhão nhão dính dính, làm người khác nhìn vào liền nuốt không trôi!
Tɧẩʍ ɖυ ghét bỏ mà nói "Sữa chua cho nhiều quá vậy!"
Thẩm Tiêu múc một muỗng đưa tới bên miệng cô.
"Mau há mồm, còn dám chê nữa liền đem nguyên thùng đến đút em ăn bây giờ!"
"....."
Biết không thể nói lý cùng xà tinh bệnh, Tɧẩʍ ɖυ chỉ có thể nhận mệnh mà ăn, bởi vì sau đó cô còn muốn làm hắn bỏ tiền ra mua lễ phục.
Kết quả một ngụm này quá lớn, có chút sữa chua dính vào khoé môi của Tɧẩʍ ɖυ, nhão dính dính làm cô thực không thoải mái.
Thẩm Tiêu nhìn thấy người gặp hoạ, còn rất ác liệt mà ngồi một bên cười nhạo.
Tɧẩʍ ɖυ mặc kệ hắn, chính mình vươn đầu lưỡi ra liếʍ liếʍ môi, rất nhanh liền đem sữa chua liếʍ đến sạch sẽ.
Sau đó, Tɧẩʍ ɖυ phát hiện biểu tình trên mặt Thẩm Tiêu quả thực vi diệu, ánh mắt phức tạp, giống như nhìn phải hình ảnh gì đó làm hắn rất khó mở miệng.
Lại tới nữa, Thẩm Xà Tinh gần đây cũng không biết bị làm sao, hai ngày nay luôn là thỉnh thoảng sẽ để lộ ra một ít biểu tình quái dị. Có khi là bất ngờ, có khi là ghét bỏ, mà nhiều nhất trong đó chính là vẻ mặt một lời khó mà nói hết.
Tɧẩʍ ɖυ truy vấn vài lần đều bị hắn hàm hồ ứng phó cho qua, cô cũng liền lười đến hỏi lại, coi như tên này lại phát bệnh là xong.
Kỳ thực cô đoán cũng không sai, tâm tình Thẩm Tiêu lúc này chính là phi thường ghét bỏ.
Tiểu hài tử ăn chút salad hoa quả cũng không đường hoàng mà ăn, cư nhiên còn cố ý liếʍ liếʍ nơi này liếʍ liếʍ nơi kia, rõ ràng chính là đang câu dẫn hắn! Động tác lộ liễu như vậy, hắn trước kia như thế nào nửa điểm cũng không nhìn ra?
Tɧẩʍ ɖυ liên tiếp bị nhồi cho mấy ngụm, liền cố giãy giụa đẩy tay hắn ra "Đừng đút nữa, em có chuyện đứng đắn muốn bàn."
Thẩm Tiêu đem đĩa đặt lại trên bàn, thoải mái mà dựa vào sô-pha, tay choàng lên lưng ghế.
"Em thì có cái gì đứng đắn để bàn? Nói đi."
"Em muốn đi mua lễ phục, giày, còn có hôm đó phải trang điểm và làm tóc. Anh xem xem phần phí dụng này có thể chi trả cho em không?" Tɧẩʍ ɖυ trực tiếp hỏi.
Thẩm Tiêu hừ cười "Anh nói không thì sao? Sẽ không đi nữa?"
Tɧẩʍ ɖυ nhíu mày, nghĩ nghĩ "Vậy em mặc lại váy cũ thôi, dù sao hôm đó em cũng là bạn gái của anh, chính anh mất mặt chứ không phải em."
Thẩm Tiêu nghiêng đầu nhìn cô "Muốn làm bạn gái anh đến vậy sao?"
Lời này nghe ra cứ thấy quái quái!
"Thì em muốn đi mở rộng tầm mắt."
"Thôi được rồi, muốn mua liền mua."
Thẩm Tiêu trong lòng cười lạnh, rõ ràng là muốn cùng hắn đi dạo phố, thế nào lại phải quanh co lấy cớ như vậy, tâm lý nữ nhân đúng là rắc rối.
Bất quá hắn gần nhất tâm tình rất tốt, cũng liền không cùng Tɧẩʍ ɖυ so đo. Tiểu hài tử muốn đi dạo phố mua sắm thôi sao, vậy hắn dẫn đi là được, cũng không phải cái gì đại sự khó lường.
Vì thế trước khi tham gia yến hội một ngày, Thẩm Tiêu dành ra một buổi chiều để bồi Tɧẩʍ ɖυ dạo phố mua đồ.
Kỳ thật cô cũng có chút thụ sủng nhược kinh, ý của Tɧẩʍ ɖυ chính là làm hắn lấy tiền ra đưa cho mình, kết quả Thẩm Tiêu không chỉ cho cô tiền, còn tự thân dắt cô đi chọn. Diễn xuất nhiệt tình kiểu này làm Tɧẩʍ ɖυ hơi sợ, cô vẫn càng quen nhìn hắn động bất động liền phát bệnh, chứ không phải bộ dáng anh trai mẫu mực như thế này!
Thời điểm vào thử lễ phục đã xảy ra vài sự cố nhỏ, hai người bởi vì bất đồng lựa chọn kiểu dáng mà thiếu chút nữa liền cãi nhau.
Tɧẩʍ ɖυ nhìn trúng chiếc váy màu đỏ, trước sau xẻ cổ chữ V. Phong cách cắt may vô cùng gợi cảm, sau khi mặc vào ngự tỷ khí tràng toàn bộ khai hỏa. Bất quá váy này phía sau xẻ còn muốn sâu hơn phía trước, mặc lên người tương đương toàn bộ tấm lưng đều lộ ra ngoài.
Tɧẩʍ ɖυ mới vừa từ phòng thử đồ bước ra, Thẩm Tiêu thiếu chút nữa trở mặt. Hắn không nói hai lời liền trực tiếp lệnh cho cô trở vào trong đổi, bá đạo đến phi thường thiếu đánh.
Tɧẩʍ ɖυ bĩu môi, cầm lấy cái váy màu đen Thẩm Tiêu đưa cho, quay trở về phòng thử đồ.
Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh trộm ngắm hai người bọn họ nãy giờ, bỗng dưng nói với Thẩm Tiêu "Bạn gái xinh đẹp như vậy nên luyến tiếc không muốn cho người khác nhìn sao?"
Thẩm Tiêu quét mắt một cái, trả lời "Trời lạnh ăn mặc như vậy, tôi đây là sợ có người bị đông chết!"
Nhân viên cửa hàng lại cảm thán "Ngài làm bạn trai cũng thật chu đáo."
Thẩm Tiêu lúc này mới ý thức được đối phương hiểu lầm quan hệ giữa họ, trong lòng ngược lại cũng không giận, nhưng vẫn giải thích một câu "Không phải là bạn gái, đó là em gái của tôi."
Nhân viên cửa hàng kinh ngạc che miệng, sau đó xấu hổ mà cười cười "Xin lỗi, nhất thời không nhìn ra tới, bởi vì hai vị đứng cạnh bên nhau trông thực sự quá xứng đôi."
Thẩm Tiêu tâm cơ thâm hậu mà nghĩ, lời này của nhân viên cửa hàng phải chăng là do Tɧẩʍ ɖυ trước đó dạy cho, lúc nãy bước vào liền xúi người này chạy đến đây nói với hắn như vậy? Vừa rồi hắn còn nhìn thấy hai người bọn họ đứng ở trước phòng thử đồ thầm thì to nhỏ một hồi.
Làm tốt lắm, đều dám ở trước mặt hắn mà chơi tâm kế, hắn nhưng thật ra muốn xem tiểu hài tử này về sau còn có thể dùng ra thủ đoạn gì nữa.
Thẩm Tiêu ngồi trên ghế chờ, ngậm thuốc lá, có chút hưng phấn mà nghĩ, ngày tháng sắp tới qua đi như vậy cũng khá tốt, ít nhất sẽ không nhàm chán.
***
Đến hôm yến hội diễn ra, Tɧẩʍ ɖυ trước hết ra ngoài tạo hình, sau đó mới trở về đem trang phục cùng giày mặc lên chỉn chu, cuối cùng mang thêm trang sức. Vừa đứng trước gương, cô thiếu chút nữa không còn nhận ra chính mình.
Tɧẩʍ ɖυ trong gương lửa cháy môi đỏ, thành thục vũ mị.
Bất cứ ai nhìn thấy đều sẽ không nghĩ đây chỉ là cô sinh viên mới hai mươi tuổi. Giống như có chút quá trưởng thành.
Thẩm Tiêu vốn dĩ nên đứng dưới lầu mà chờ, nhưng kiên nhẫn cũng đã mau dùng hết, vì thế hắn ở trong phòng khách bước tới bước lui, Tiểu Bạch cùng Nhị Cẩu Tử nối đuôi đi theo sau, hình ảnh thoạt nhìn thực thần kỳ.
Tɧẩʍ ɖυ xuống lầu, nhìn thấy Thẩm Tiêu liền có chút thẹn thùng mà hỏi "Anh, em có đẹp không?"
Thẩm Tiêu ngước nhìn, nháy mắt sửng sốt, trái tim không chịu khống chế mà bang bang loạn nhảy. Hắn hít thật sâu, tận lực áp chế cổ xúc cảm kỳ quái dâng lên trong lòng, cũng không bình luận lời nào, chỉ mở miệng thúc giục "Đi mau."
Tɧẩʍ ɖυ không được khích lệ liền bĩu môi, sau đó nhấc váy theo sau.
"Bộ này tốt xấu là do anh chọn, như thế nào lại không chịu cho chút ý kiến?" Tɧẩʍ ɖυ vẫn không cam lòng.
Thẩm Tiêu chuyên tâm lái xe, nghe được Tɧẩʍ ɖυ tựa như làm nũng mà lên án hắn, bèn xuỳ một tiếng "Tàm tạm thôi, trông cũng được."
"......"
Xà tinh bệnh đáng ghét, khen một chút sẽ chết sao?
***
Yến hội lần này do một vị đại lão rất có địa vị trong thương giới tổ chức, người có thể tham dự cũng đều là số một số hai, nhân vật có tầm ảnh hưởng.
Tɧẩʍ ɖυ theo Thẩm Tiêu đi vào đại sảnh, phát hiện hiện trường có mặt không chỉ là các thương giới đại lão, cư nhiên còn có một ít nghệ sĩ minh tinh nổi danh.
Quét mắt một vòng trong đám người, Tɧẩʍ ɖυ thực mau liền nhìn thấy Viên Duyệt cùng Tư Đồ Dật cũng ở đây, cả hai lúc này đang cùng người khác trò chuyện, Viên Duyệt đứng cạnh bên Tư Đồ Dật, người mặc lễ phục tinh xảo màu be, trên mặt mang theo tươi cười khéo léo.
Xem ra cũng đã làm quen được với trạng thái sinh hoạt hiện giờ.
Tɧẩʍ ɖυ bị Thẩm Tiêu mang vào phía trong, trước tiên phải đi chào hỏi chủ tiệc. Lão nhân kia xem ra rất coi trọng Thẩm Tiêu, cứ lôi kéo hắn trò chuyện một hồi, lại còn muốn giúp hắn giới thiệu với vài nhân vật quan trọng. Tɧẩʍ ɖυ đứng yên một bên cũng không có tác dụng, bèn buông tay Thẩm Tiêu, xoay người đi tìm Viên Duyệt.
Viên Duyệt lúc này cũng đã phát hiện ra cô, chính đang lướt qua đám người mà đi về phía này. Từ lần trước gặp nhau đến nay đã qua một khoảng thời gian khá dài, Tɧẩʍ ɖυ cảm thấy đối phương hẳn là có rất nhiều lời muốn nói. Mà cô hôm nay kỳ thực cũng có chuyện cần nhờ giúp đỡ, lần này gặp mặt, vừa lúc có thể cùng Viên Duyệt bàn bạc.
Nhưng mà, sự thật cũng không đơn giản như hai người tưởng.
Tư Đồ Dật thấy Viên Duyệt bỏ đi, hắn thực mau liền đuổi theo. Mà Tɧẩʍ ɖυ bên này, Thẩm Tiêu nhìn thấy Tư Đồ Dật xuất hiện cũng là lập tức nói cáo từ các vị đại lão, vội vàng đi tới, một bộ sẵn sàng vén tay áo đánh người.
Viên Duyệt vừa nhác thấy Thẩm Tiêu đã bắt đầu run rẩy.
"Làm sao bây giờ? Bọn họ có khi nào lao vào đánh nhau hay không?"
Tɧẩʍ ɖυ cũng bất đắc dĩ thở dài, hai người này thật sự là bát tự không hợp sao? Như thế nào nhìn nhau một cái liền bày ra bộ dáng muốn bay vào tỉ thí tám trăm hiệp? Làm ơn bận tâm đến cảm thụ của người bên cạnh một chút được không?
Chẳng lẽ, đây là định luật của chính diện cùng vai ác trong truyền thuyết?