Chương 20: Kế hoạch của Bạch Mộ Vũ

Một bạt tay thanh thuý vang lên. Phảng phất cả thế giới đột nhiên trở nên an tĩnh.

Bạch Mộ Vũ thình lình không kịp phòng bị, ăn trọn một tát, mặt lệch sang bên, đến lúc ngẩng đầu trở về, đầy mặt đều là mờ mịt cùng khϊếp đảm. Nhất thời cũng không nhớ ra là phải diễn, chỉ tức giận bừng bừng mà quát "Ngươi cư nhiên dám đánh ta?!"

Tɧẩʍ ɖυ đang chờ chính là những lời này, liền thu tay lại, ngữ khí lãnh đạm "Đánh ngươi thì đã sao, ta thân là mẫu nghi thiên hạ, nào có thể để kẻ tiểu nhân tự tung tự tác ngay trước mặt."

Thấy không, người ta vẫn còn đang nhập diễn, chưa có xuất tuồng đâu.

Bạch Mộ Vũ ôm mặt, rốt cuộc mới phản ứng được, ả vậy mà lại bị đánh. Còn là bị Tɧẩʍ ɖυ đánh! Đáng chết, kịch bản làm gì có đoạn này?

Bạch Mộ Vũ lập tức liền muốn duỗi tay đánh trả, nhưng vừa động thủ đã bị Tɧẩʍ ɖυ gọn gàng bắt lấy, dùng ánh mắt ám chỉ cho ả rằng giáo viên vẫn đang nhìn. Bạch Mộ Vũ hít sâu mấy hơi mới miễn cưỡng nén được lửa giận bộc phát.

Bởi vì lúc này nội tâm dao động quá lớn, làm cho biểu tình trên mặt Bạch Mộ Vũ cũng vặn vẹo theo.

Tɧẩʍ ɖυ thanh lãnh mà nhìn, sau đó hừ cười ra tiếng xoay người bỏ đi.

Màn diễn kết thúc.

"Không tồi!"

Hai vị giáo viên không hề tiếc lời khen ngợi.

Tɧẩʍ ɖυ vẻ mặt bình tĩnh mà quay trở về, mang mắt kính lên, đứng trước mặt giáo viên chờ nghe nhận xét.

Bạch Mộ Vũ lúc này vẫn còn ôm mặt, trong lòng mặc dù hận Tɧẩʍ ɖυ đến chết, nhưng không còn cách nào khác ngoài đứng im chịu đựng.

"Tuy rằng cốt truyện bình thường nhưng hai em phát huy không tệ, Tɧẩʍ ɖυ hoàng hậu lúc phất tay đánh người, cảm xúc nắm bắt rất đúng chỗ, nàng tuy rằng vì tôn nghiêm nên mới đánh ra một cái tát này, nhưng đồng thời cũng đoán được sau khi làm vậy ắt sẽ lâm vào khốn cảnh, diễn tốt thật sự!"

"Mộ Vũ cũng làm thầy bất ngờ không thôi, đặt biệt là sau khi bị đánh, biểu tình rất chân thật sinh động. Xem ra bình thường mài giũa ở đoàn phim cũng giúp em nâng cao kĩ thuật diễn rất nhiều."

Cuối cùng, hai người đều được điểm A.

Sau lại mới biết, cả lớp cũng chỉ có hai điểm A đó mà thôi.

Mới vừa bước ra khỏi phòng học, Bạch Mộ Vũ liền trở mặt, giơ tay lên muốn tát vào mặt Tɧẩʍ ɖυ. Rất tiếc cô đã sớm làm tốt chuẩn bị, lần nữa chuẩn xác mà bắt lấy tay ả.

"Tôi cảm thấy cậu hẳn nên cảm ơn tôi mới đúng, chứ không phải là giơ tay đánh người."

"Đừng điên! Đánh tôi xong còn muốn tôi cảm ơn?" Bạch Mộ Vũ nghiến răng nghiến lợi.

"Nếu không nhờ cái tát đó, chỉ bằng kịch bản ba xu của cậu, có thể đạt điểm A sao?"

Bạch Mộ Vũ hậm hực "Được lắm, chỉ cần cậu đứng yên cho tôi tát lại một cái, món nợ này coi như không tính."

Tɧẩʍ ɖυ trừng mắt mà nhìn "Vậy cậu đến nói với giáo viên rằng không cần điểm A nữa, tôi cho cậu đánh trả."

"Cậu——!"

Tɧẩʍ ɖυ một phen gạt cánh tay ra, ánh mắt bén nhọn mà nhìn lăng lăng, trong lúc nhất thời thế nhưng làm cho Bạch Mộ Vũ cảm thấy rùng mình, khí thế kiêu ngạo tắt hơn phân nửa.

Tɧẩʍ ɖυ cũng không để ý nữa, bình tĩnh xoay người nhanh chóng rời đi.

Hôm nay cả buổi sáng đều dành để kiểm tra, ai thi xong trước được về trước, cho nên thừa dịp Bạch Mộ Vũ còn chưa khôi phục tinh thần, Tɧẩʍ ɖυ liền biến không thấy dạng.

Bất quá vừa rồi đánh ra một tát thật sự hả giận, Tɧẩʍ ɖυ đi cả một đoạn đường đều khống chế không được mà tủm tỉm cười.

Cô rời đi rồi, Bạch Mộ Vũ mới hậu tri hậu giác nhận ra mình thế nhưng bị Tɧẩʍ ɖυ đe doạ, lại còn không dám phản kháng! Lập tức giận đến mức sắp tự bạo tại chỗ.

Nhưng người đều đã đi mất, hiện tại muốn trút giận cũng không có chỗ để trút, Bạch Mộ Vũ chỉ có thể ngồi ở bậc thang tiếp tục buồn bực. Trong lòng nghĩ thầm, lần tới gặp lại Tɧẩʍ ɖυ nhất định phải dùng tay không xé tiểu tiện nhân này làm đôi!

Bạn bè nhìn thấy Bạch Mộ Vũ biểu tình không xong, cho rằng là thi không đạt nên đều vây lại an ủi, nhân cơ hội cùng nhau quở trách Tɧẩʍ ɖυ vài câu.

Bạch Mộ Vũ vốn dĩ sĩ diện, việc bị Tɧẩʍ ɖυ tát ả căn bản không tính toán đem nói với ai, sợ mất mặt. Vì vậy cũng chỉ có thể tự mình uất ức, đem cả khuôn mặt nghẹn đến tím tái.

Những người kia thấy Bạch Mộ Vũ rầu rĩ, cũng liền không dám nhắc đến Tɧẩʍ ɖυ nữa mà khéo léo chuyển đề tài.

Trong đó có một nữ sinh là uỷ viên văn nghệ, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, liền hỏi Bạch Mộ Vũ "Đúng rồi, tiết mục kia các cậu quyết định xong chưa? Tôi phải nộp danh sách biểu diễn lên trên, không thể lại kéo dài, ngày hội trường sắp đến rồi, còn có mấy đợt để diễn tập đâu."

Bạch Mộ Vũ gật đầu "Lần trước bài múa tôi nói với cậu, Lâm Linh không tham gia, chỉ còn bảy người."

"Được, hôm nay tôi chốt danh sách luôn vậy."

"Từ từ."

Bạch Mộ Vũ nhìn nhìn, nheo đôi mắt mà tiếp lời "Tôi báo thêm một tiết mục nữa."

Mọi người vừa nghe, đều tò mò mà nhìn sang "Cậu còn muốn diễn cái gì?"

Bạch Mộ Vũ cười lạnh trả lời "Không phải, tôi thay Tɧẩʍ ɖυ ghi danh thôi, một tiết mục đơn!"

Uỷ viên văn nghệ bị doạ nhảy dựng "Như vậy không tốt lắm đâu?"

Nếu đây là trò đùa dai của Bạch Mộ Vũ, vậy cũng quá trớn rồi!

Rốt cuộc trong ấn tượng của mọi người, Tɧẩʍ ɖυ hướng nội lại nhát gan, dáng người thô to, làm cô một mình lên sân khấu biểu diễn quả thực chính là ác ý công kích!

Bạch Mộ Vũ trong lòng còn nhớ thương cái tát vừa rồi, Tɧẩʍ ɖυ hành động dứt khoát lưu loát, đồng thời đem thù cũ hận mới trong lòng ả đều lôi ra tới, bất luận thả thù như thế nào đều không tính là quá đáng.

Nghĩ vậy, Bạch Mộ Vũ liền cắn răng mà nói "Cậu cứ viết tên Tɧẩʍ ɖυ vào, hai lần diễn tập tới cũng không cần báo cho cậu ta biết, yên tâm, có hậu quả gì tự tôi đứng ra gánh vác."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, tuy trong lòng đều cảm thấy Bạch Mộ Vũ lần này là thật sự quá đáng, nhưng lại không dám phản bác. Dù sao nếu nháo ra chuyện cũng có Bạch Mộ Vũ chịu tội, không liên quan đến bọn họ.

Uỷ viên văn nghệ không khỏi tò mò "Vậy...cậu định báo tiết mục gì?"

Bạch Mộ Vũ cúi đầu ngẫm nghĩ, ca hát? Không được! Vạn nhất Tɧẩʍ ɖυ thật sự biết hát thì làm sao bây giờ?

"Múa đi!"

Để một người cận thị đô con lên sân khấu múa, ngẫm lại cảm thấy thật câm nín.

Tɧẩʍ ɖυ về sớm nên tự nhiên cũng không biết được âm mưu lần này. Lúc ấy lựa chọn tát Bạch Mộ Tình xác thật có hút hả hê. Tuy nhiên qua đi vẫn là cảm thấy e ngại, rốt cuộc ả ta người đông thế mạnh, không biết về sau lại lăn lộn ra cái biện pháp báo thù trả oán gì.

Hai ngày sau đến trường, Tɧẩʍ ɖυ đều là tăng cao tinh thần cảnh giác lên 200%, phòng ngừa Bạch Mộ Vũ tìm cơ hội chơi khó cô.

Nhưng kỳ quái một nỗi, liên tiếp hai ngày nay Bạch Mộ Vũ đều không có động tĩnh, thậm chí còn không thèm nhìn cô lấy một cái.

Đến ngày thứ ba, Bạch Mộ Vũ xin nghỉ đi đóng phim, dứt khoát biến mất vô tung vô ảnh.

Tɧẩʍ ɖυ trong lòng tuy rằng cảm thấy lạ nhưng cũng nhẹ nhõm phần nào, dù sao binh tới tướng chắn, nước tới xây đê, gặp chiêu nào phá giải chiêu đó là được.

Thực mau, lực chú ý của Tɧẩʍ ɖυ đã bị chuyện khác hấp dẫn.

Cũng không thể nói là chuyện gì khác, chính là chuyện của Thẩm Tiêu.

Mới mấy ngày không chú ý, gia hỏa này cư nhiên lên hotsearch!

"Ngôi sao nổi tiếng Bạch Mộ Vũ cùng nam nhân thần bí đi dạo phố, hư hư thực thực công khai tình cảm..."

Tɧẩʍ ɖυ một bên gặm táo một bên đọc xong tựa đề, liền nhanh tay click mở ảnh chụp. Toàn bộ đều được canh góc độ rất xảo quyệt, liên tiếp mấy ảnh đều thấy rõ mặt Bạch Mộ Tình, nhưng nam nhân bí ẩn lại chỉ có thể nhìn đến bóng lưng hoặc sườn mặt.

Người khác có lẽ sẽ đoán không được là ai, Tɧẩʍ ɖυ thế nhưng liếc mắt một cái liền nhận ra tới.

Thân cao kia, vai rộng kia, eo thon kia, còn có kia một đôi chân dài đến nghịch thiên...không phải anh trai xà tinh bệnh thì còn là ai?

Lúc này vừa ăn xong bữa tối, Tɧẩʍ ɖυ không dám lập tức về phòng, bởi vì dựa theo kịch bản thường ngày thì xà tinh bệnh sẽ muốn làm chút chuyện kì quái. Không phải đút cô ăn thì cũng đem cô trở thành sai vặt. Kỳ thật từ sau khi xảy ra sự cố "chảy máu", Thẩm Tiêu cũng không khó dễ gì nữa, nhưng tóm lại cô vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cơm nước xong liền ngoan ngoãn lấy một quả táo, vừa gặm vừa nghịch di động, thuận tiện chờ xà tinh bệnh phát tác.

Kết quả vô tình thấy được hotsearch.

Lấy địa vị hiện tại của Bạch Mộ Tình, công khai tình cảm xác thật có thể dễ dàng leo lên đầu đề.

Tɧẩʍ ɖυ nâng mắt nhìn sang Thẩm Tiêu đang ngồi bên cạnh, hắn chính đang toàn thân thả lỏng ngã vào sô-pha, đôi chân như cũ quen thói gác lên bàn, hai mắt nheo nheo, tay cầm tăm bông ngoáy ngoáy lỗ tai.

Trai đẹp chính là không nói đạo lý như vậy, ngoáy cái tai thôi nhìn cũng như đang chụp ảnh bìa. Đáng tiếc tại sao lại có bệnh cơ chứ?

Tɧẩʍ ɖυ nghĩ nghĩ, nhỏ giọng hỏi "Anh, trên mạng nói, anh với Bạch Mộ Tình đang hẹn hò."

Thẩm Tiêu hí mắt liếc nhìn một cái, sau đó lại nhắm chặt, tiếp tục ngoáy a ngoáy.

Tɧẩʍ ɖυ:......

Vài phút sau, cô lại vẫn chưa từ bỏ ý định mà truy vấn "Có thật không vậy?"

Thẩm Tiêu lại mở mắt ra nhìn cô, xuỳ một tiếng.

"Tại sao phải nói cho em biết?"

Tɧẩʍ ɖυ ruột như mèo cào "Nhưng mà em muốn biết."

Thẩm Tiêu nhướng mày, không để ý tới lời Tɧẩʍ ɖυ vừa nói, chỉ ngồi thẳng dậy sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

"Lại đây."

Tɧẩʍ ɖυ nháy mắt bật giáp phòng ngự.

"Anh định làm gì?"

Thẩm Tiêu nhíu mày, ngữ khí tăng thêm vài phần "Lại đây."

Tɧẩʍ ɖυ không dám tiếp tục giãy giụa, đứng dậy đem cả di động cùng quả táo cắn dở thả lại bàn trà, sau đó đi đến bên người hắn ngồi xuống.

Ai ngờ Thẩm Tiêu cũng không vừa lòng, tiếp tục ra lệnh "Nằm xuống, gác đầu lên đây."

"......"

Cứu mạng a, xà tinh bệnh thế nhưng kêu cô nằm lên đùi? Đây là muốn làm cái gì?

Thấy Tɧẩʍ ɖυ không phản ứng, Thẩm Tiêu lại thúc giục nói "Nhanh lên."

Tɧẩʍ ɖυ lúc này mới cứng đờ thân thể mà nằm xuống, đem đầu gác đến trên đùi, sau đó làm bộ chính mình là một pho tượng không có linh hồn. Kỳ thật trong tâm đã là run bần bật, xà tinh bệnh rốt cuộc bắt đầu khai đao rồi sao?

Sau Tɧẩʍ ɖυ yên lặng chờ chết một hồi, đao đâu không thấy, nhưng thật ra tăm bông thì có một cây.

Mẹ nó, xà tinh bệnh ngoáy tai cho cô!!!

Tɧẩʍ ɖυ trong lòng kịch liệt giãy giụa, cô đã mấy ngày rồi không ngoáy tai, nếu như bị móc ra một đống ráy tai mà nói, về sau không còn mặt mũi đi gặp người.

Cho dù nội tâm đang điên cuồng gào thét nhưng mặt ngoài Tɧẩʍ ɖυ vẫn là an tĩnh ngoan ngoãn, mặc hắn lấy tăm bông càn quét lỗ tai cô.

Cô dám lộn xộn sao? Nếu làm Thẩm Tiêu tức giận, hắn một phát đem tai cô chọc điếc làm sao bây giờ?

Thẩm Tiêu tính tình không tốt, thoạt nhìn cũng không phải kiểu người nhẫn nại, nhưng động tác trên tay lại ngoài ý muốn vô cùng ôn nhu. Nhẹ nhàng mà cầm tăm bông xoay nhẹ xoay nhẹ, làm cho Tɧẩʍ ɖυ thoải mái đến díp mắt.

Chú Lý đi ngang phòng khách nhìn thấy cảnh này, đều nhịn không được mà phóng nhẹ bước chân, sợ quấy rầy đến hai anh em bọn họ.

Lúc này, di động chợt vang, Thẩm Tiêu cũng chỉ ngó một cái rồi tiếp tục chuyên chú giúp cô ngoáy tai.

Điện thoại lại cố chấp mà kêu réo không ngừng, chậc một tiếng, Thẩm Tiêu ngừng động tác, gập người click tiếp cuộc gọi, lại bật loa ngoài.

Thanh âm ngọt ngào của Bạch Mộ Tình từ trong di động truyền đến.

"Thẩm tổng..."

"Ừ?"

Thẩm Tiêu không mấy hứng thú mà đáp, lại vỗ vỗ vai Tɧẩʍ ɖυ, ý bảo cô đổi sang tai bên kia.

Tɧẩʍ ɖυ ngoan ngoãn chuyển mình, nhưng toàn lực chú ý lại đặt trên chiếc điện thoại.

Bạch Mộ Tình nói "Thẩm tổng tối nay có rảnh không? Chúng ta đi hát hò."

Thẩm Tiêu không cần suy nghĩ liền cự tuyệt "Không rảnh."

Bạch Mộ Tình nhẹ nhàng cười hỏi "Bận việc gì vậy?"

"Ngoáy lỗ tai cho em gái."

Bạch Mộ Tình:......

Tɧẩʍ ɖυ:......

Giống như Tɧẩʍ ɖυ đổi bên làm hắn cực kì không thuận tay, Thẩm Tiêu liền cuối đầu ghé sát thêm vài phần. Hô hấp ấm áp nhẹ nhàng phả vào sườn mặt Tɧẩʍ ɖυ, làm cô có chút không được tự nhiên.

"Anh em hai người cảm tình thật tốt." Bạch Mộ Tình nói "Vậy em đi chơi đây, tuần sau là ngày kỉ niệm trường rồi, anh đừng quên đấy."

Thẩm Tiêu mất kiên nhẫn mà trả lời "Đã biết."

Nói xong cũng không cùng Bạch Mộ Tình tạm biệt, trực tiếp ngắt điện thoại.

Tɧẩʍ ɖυ kinh ngạc mà ngóc dậy hỏi "Anh tới tham dự tiệc kỉ niệm ở trường em?"

Thẩm Tiêu đem đầu Tɧẩʍ ɖυ ấn lại trên đùi.

"Không phải chuyện của em."

Đợi một hồi, cô lại nhịn không được mà nhỏ giọng "Ngoáy xong chưa?"

Thẩm Tiêu hừ lạnh "Gấp cái gì, lỗ tai em là bãi rác sao? Dơ muốn chết!"

Tɧẩʍ ɖυ:......

***

Tɧẩʍ ɖυ cơ bản đối với ngày kỉ niệm trường không mấy mặn mà, chỉ biết hôm đó cũng có biểu diễn văn nghệ, lớp bọn họ còn đăng kí tiết mục vũ đạo của nhóm người Bạch Mộ Vũ. Nhưng lấy tiêu chuẩn cấp bậc chuyên nghiệp vũ sư tới xem mà nói, khẳng định Tɧẩʍ ɖυ không thể để mấy động tác mèo cào kia vào mắt.

Hiện tại biết Thẩm Tiêu muốn bồi Bạch Mộ Tình đến tham dự, cô cũng liền theo đó mà để tâm một chút, phát hiện hoá ra thời gian chỉ còn không đầy một tuần. Nhiều nơi trong trường cũng đã bắt đầu công tác chuẩn bị.

Thứ năm sau khi tan học, Tɧẩʍ ɖυ chính đang thu thập mọi thứ chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên bị uỷ viên văn nghệ gọi lại, ấp úng nửa ngày mới dám lên tiếng.

"Chiều mai là buổi tập dợt cuối cùng rồi, cậu phải có mặt."

Để chứng mình lời mình nói là thật, uỷ viên văn nghệ còn đem danh sách đăng kí đã viết được hoàn chỉnh ra cho Tɧẩʍ ɖυ xem.

Tɧẩʍ ɖυ nghe không hiểu chuyện gì, lại cúi đầu nhìn thấy được một tiết mục độc diễn.

"Tôi tham gia diễn tập để làm gì?"

Đối phương khó xử mà đáp "Trong này không phải ghi rõ cậu có một tiết mục múa đơn hay sao? Hai lần trước không đi đã đành, lần này lại không xuất hiện vậy cậu tự mình trình bày với tổng phụ trách đi."

"Múa đơn?" Tɧẩʍ ɖυ hoàn toàn không thể lý giải được "Việc này sao tôi không biết gì cả?"

Uỷ viên văn nghệ ánh mắt lập loè, nhìn trái nhìn phải rồi mới nói "Trước đó không phải cậu đăng kí sao? Danh sách đều đã chốt từ lâu, không lẽ cậu không biết?"

Cô biết cái quỷ gì a!

Tɧẩʍ ɖυ nheo mắt, nhìn cho đến lúc đối phương chột dạ mà cúi đầu mới cười ra tiếng "Là Bạch Mộ Vũ thế tôi ghi danh có đúng không?"

Thoạt nhìn liền nhận ra rõ ràng có âm mưu, thế nhưng cô lại là người cuối cùng được biết!

Đối phương tuy không trả lời, nhưng biểu tình đã thuyết minh hết thảy.

Tɧẩʍ ɖυ trong lòng phiền muộn "Tiết mục này huỷ đi được không?"

"Có chút phiền toái. Nhưng...nhưng cũng có thể thử hỏi xem xem?" người nọ ngẩng đầu, do dự trả lời.

Tɧẩʍ ɖυ nghĩ một lát, sau đó siết chặt nắm tay.

"Thôi, không cần phải hỏi. Chiều mai tôi tới."

Lần này, đến phiên uỷ viên văn nghệ ngây ngẩn cả người.