Sau cùng, người tìm đến tạo tổ với Tɧẩʍ ɖυ không phải ai khác, chính là kẻ vẫn luôn gây chuyện Bạch Mộ Vũ.
Dùng ngón chân nghĩ cũng biết, ả mà tới thì đảm bảo không có gì tốt.
Tɧẩʍ ɖυ suy đoán, Bạch Mộ Tình hẳn vẫn chưa nhắc tới cô trước mặt đứa em gái này, cũng không hề biết ân oán giữa hai người. Nói cách khác, nếu Bạch Mộ Tình mà biết chuyện, khẳng định sẽ cấm không cho Bạch Mộ Vũ làm xằng làm bậy. Bởi vì trước mắt ả còn chưa chiếm được Thẩm Tiêu, cho nên Tɧẩʍ ɖυ phải được xếp vào đối tượng cần phải lấy lòng.
Mọi thứ trở nên phức tạp nhưng Bạch Mộ Vũ vẫn không hay biết gì, thành ra cứ có cơ hội là lại chạy đến chỗ Tɧẩʍ ɖυ bày trò.
Tɧẩʍ ɖυ cảm thấy rất phiền, một lớp đông như vậy, cũng có vài người nữa không ưa gì Bạch Mộ Vũ, nhưng ả vẫn cứ nhất nhất nhằm vào cô. Ai không biết còn tưởng cô đoạt nam nhân của ả không chừng.
Vậy nên Tɧẩʍ ɖυ quyết định cự tuyệt thẳng thừng, không cần xem cũng biết cái kia không phải kịch bản đứng đắn gì!
***
Trời vào thu nên bắt đầu chuyển lạnh, Tɧẩʍ ɖυ mỗi lần ra cửa đều phải bọc thêm một tầng áo khoác. Quần áo vốn dĩ đã rộng càng trở nên thùng thình, không có chút mỹ cảm nào cả, quả thực như tròng bao bố lên người. Hơn nữa quần của Tɧẩʍ ɖυ hiện tại đa số đều mặc không được, lưng quần lỏng lẻo, xỏ vào khẳng định là rớt.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy Tɧẩʍ ɖυ thật sự gầy xuống rất nhiều. Dưới sự giám sát của Thẩm Tiêu và đám búp bê, dưới sự tra tấn dã man của salad hoa quả, người cô đã gầy xuống một vòng lớn, mặt cũng nhỏ đi trông thấy.
Vừa bước lên cân, nhìn thấy kim chỉ số 60 làm Tɧẩʍ ɖυ rất vừa lòng. Trọng lượng này so với chiều cao đã không còn tính là béo phì, nhưng chưa đạt được mục tiêu mà cô đặt ra, vẫn còn phải giảm tiếp.
Sáng thứ tư không có tiết nhưng Tɧẩʍ ɖυ vẫn đến trường một chuyến. Mắt thấy ngày thi sắp tới gần mà cộng sự vẫn tìm không được, cô định nói với giáo viên việc này để xem có đổi thành độc diễn được không.
Trước khi ra cửa, Tɧẩʍ ɖυ ăn sáng một bụng no, nhân lúc Thẩm Tiêu còn chưa rời giường nên cô lén lút ăn nhiều một chút. Đến giờ bụng vẫn còn trướng, cho nên vừa vào tới trường lại muốn đi vệ sinh.
Tɧẩʍ ɖυ ngó trái ngó phải, nhớ ra phía cuối hành lang lầu một có nhà vệ sinh, vì thế liền chạy đi qua.
Trong WC, trước bồn rửa tay có người đang đứng soi gương. Ban đầu cô cũng không chú ý, chỉ lo vội tìm một gian phòng trống để đi vào.
Sau đó, Tɧẩʍ ɖυ cau mày tưởng tượng, người đứng bên ngoài vừa rồi tuy cô chỉ liếc mắt một cái, nhưng nghĩ kĩ lại hình như sườn mặt trông rất quen.
Giải quyết xong nỗi buồn, Tɧẩʍ ɖυ thoải mái mà đi ra ngoài. Vừa định rửa tay liền ngây ngẩn cả người.
Người kia thế nhưng vẫn còn đứng đó.
Tɧẩʍ ɖυ nhịn không được trộm nhìn một cái sau đó mới tiến lên rửa tay, nước máy xôn xao mà chảy xuống làm cho bọt nước văng tung toé.
Cô giật giật khoé môi, nhỏ giọng hỏi một câu "Cho hỏi, chị là Viên Duyệt sao?"
Đối phương đang tựa vào trước bồn rửa tay nghịch di động, vừa nghe thấy liền xoay người sang tươi cười.
"Đúng vậy, chị là Viên Duyệt, chào em!"
Trái tim Tɧẩʍ ɖυ bang bang mà nhảy, trời ơi, đây chính là nữ chủ nha! Là người làm cho Tư Đồ Dật yêu đến chết đi sống lại, cũng là nhân vật chính thân mang kim quang hộ thể lấp lánh lấp lánh!
Nhìn ra dược Viên Duyệt cũng cao tầm tầm cô, vóc người thực gầy, tóc ngắn uốn cụp vào trong, mặt thon mắt to. Khi nhìn người khác còn mang theo nét tươi cười dịu dàng, thoạt nhìn rất dễ mến.
Hỏi xong, Tɧẩʍ ɖυ cứ đứng tại chỗ phát ngốc, Viên Duyệt lúc này mới nhỏ giọng "Em muốn kí tên hay là chụp ảnh? Nhưng nếu chụp ảnh thì đừng phát ngay lên mạng nha, chờ chị rời khỏi trường rồi hẳn phát."
Vì vậy, Tɧẩʍ ɖυ liền mờ mờ mịt mịt mà cùng người ta chụp ảnh, lại còn lấy được một tấm ảnh có kí tên.
Kỳ thật là do cô nhìn thấy nữ chủ nên hơi bất ngờ, cũng không phải hâm mộ minh tinh gì đó. Hơn nữa, Viên Duyệt lúc này tiếng tăm vẫn còn chưa bằng Bạch Mộ Tình đâu. Phải đợi đến lúc Viên Duyệt cùng Tư Đồ Dật đến với nhau thì danh tiếng mới ào ào đi lên.
Chụp hình kí tên xong xuôi, Viên Duyệt mới hỏi "Chỗ này cách cổng chính xa không? Chị với quản lý mất liên lạc rồi, mà chị lại không biết đường."
"Từ đây ra cổng chính hơi xa, nhưng đi cửa hông thì lại rất gần. Em dắt chị đi."
Hai mắt Viên Duyệt sáng lên "Vậy cảm ơn em nhiều!"
Chờ sau khi Viên Duyệt đeo kính đội mũ cẩn thận, hai người mới rời khỏi nhà vệ sinh, hướng cửa hông mà đi.
Trên đường, Viên Duyệt tranh thủ gọi cho trợ lý chạy đến cửa đông trường đại học chờ cô, lúc hai người tới nơi thì trợ lý cũng vừa dừng xe. Viên Duyệt còn cám ơn Tɧẩʍ ɖυ thêm vài lần rồi mới rời đi.
Nhìn Viên Duyệt đi rồi, Tɧẩʍ ɖυ xoay người trở về khu hành chính, đi được nửa đường mới cảm thấy quái lạ. Nếu nhớ không lầm, Viên Duyệt cũng từng là sinh viên trường này, tốt nghiệp chưa được mấy năm, như thế nào mà đường đi cũng không biết. Xem dáng vẻ còn giống như là lần đầu tiên tới!?
Tɧẩʍ ɖυ trăm triệu đều nghĩ không ra, cũng liền không thắc mắc nữa, xoay đầu đi giải quyết việc của chính mình. Đem chuyện gặp được Viên Duyệt hôm nay ném sau đầu.
Kết quả thương lượng cũng không được như ý, giáo viên cho rằng hằng ngày cô quá tách biệt, hẳn là phải nhân dịp này giao lưu với bạn cùng lớp chứ không nên tìm cách trốn đi. Nếu thật sự không có bạn diễn, giáo viên sẽ giúp cô đi hỏi một chuyến.
Tɧẩʍ ɖυ thật là khóc không ra nước mắt, nhưng cũng không thể trách được, giáo viên xác thật chỉ muốn tốt cho cô, nếu giữ tính cách như vậy thì không thích hợp trụ ở giới giải trí. Hoặc là cố gắng hoặc là từ bỏ.
Trước khi Tɧẩʍ ɖυ rời đi, giáo viên đột nhiên hỏi "Em gầy xuống phải không?"
Tɧẩʍ ɖυ cười gật đầu "Vâng ạ, gần đây em có tập thể thao."
Giáo viên vui mừng gật đầu "Vậy mới được, ở giới nghệ sĩ muốn thành công không thể chỉ dựa vào diễn xuất, bắt buộc phải chú trọng bề ngoài của chính mình. Lúc ấy thầy vừa nhìn liền biết em là một hạt giống tốt."
Tɧẩʍ ɖυ nghĩ thầm: hoá ra chính thầy là thủ phạm mang nguyên chủ tiểu béo muội này vào trường nha!
Cô chào tạm biệt rồi rời đi, thế nhưng vừa ra đến bên ngoài Tɧẩʍ ɖυ liền rầu rĩ. Vừa rồi trước mặt giáo viên đã trót hứa, nhất định sẽ nỗ lực tìm được bạn diễn, nhưng thực chất cả lớp có ai thèm nói chuyện với cô đâu, tìm như thế nào? Tɧẩʍ ɖυ cũng quên mất không hỏi có thể chạy sang lớp khác nhờ người trợ diễn hay không.
Hôm sau đến lớp, Tɧẩʍ ɖυ vừa tiến vào, mọi người nguyên bản đang ồn ào lao xao lập tức an tĩnh lại, giống như đang nói cái gì mà không thể để cô nghe được vậy. Tɧẩʍ ɖυ sớm đã quen với bầu không khí này nên cũng không để ý tới, ngước mắt tìm Bạch Mộ Vũ. Gia hoả này gần nhất không lân la đi đóng phim dạo nữa, ngày nào cũng sẽ tới lớp.
Hôm nay Bạch Mộ Vũ mặc áo thun hồng với váy trắng, thoạt nhìn tươi trẻ xinh đẹp, đang ngồi trên bàn trò chuyện với mọi người, chân dài đung đưa, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của các bạn nam cùng lớp.
Tɧẩʍ ɖυ lập tức đi sang bên đó, đứng ngay trước mặt Bạch Mộ Vũ.
"Bạch Mộ Vũ, kịch bản ngày hôm đó cậu đưa tôi đâu? Tôi muốn xem."
Bạch Mộ Vũ kinh ngạc quay đầu lại, cười nhạt mà đáp "Như thế nào, nghĩ thông suốt rồi sao?"
Tɧẩʍ ɖυ cũng không để ý tới thái độ trào phúng kia, chỉ nói vỏn vẹn "Kịch bản."
Bạch Mộ Vũ nhướng mày, nhảy xuống bàn, trở về chỗ ngồi lấy từ trong túi xách ra một xấp kịch bản sau đó ném lên bàn.
"Có dũng khí liền tiếp, trừ bỏ tôi, cậu khẳng định cũng không tìm được ai khác để hợp diễn."
Tɧẩʍ ɖυ đem lời ả nói từ tai này lọt sang tai kia, chỉ chuyên chú cầm kịch bản lên xem.
Cốt truyện không dài, thể loại cung đấu, là một cảnh giữa sủng phi và hoàng hậu bị thất sủng.
Thông qua lời thoại liền thấy được sủng phi có bao nhiêu kiêu ngạo, hoàng hậu chịu bao nhiêu khinh bỉ.
Tɧẩʍ ɖυ nhướng mày hỏi "Cậu diễn sủng phi?"
"Đương nhiên, còn cậu diễn vai kẻ đáng thương, quá hợp."
Tɧẩʍ ɖυ nghĩ nghĩ, gật đầu "Được, tôi diễn. Có điều tôi sẽ không tập luyện với cậu, đến ngày thi cứ trực tiếp mà diễn."
Bạch Mộ Vũ ha hả cười.
"Tốt lắm, đến lúc lên sân khấu đừng túng là được."