Chương 10: Nhận ra

Cô Đồng, cô có khỏe không?

Cô có nhìn thấy gì không?

Bác sĩ đặt miếng gạc trắng đã tháo rời xuống khay kim loại, cẩn thận hỏi.

Khi miếng gạc được tách ra từng lớp, Đồng Nhất Nhu đã có thể cảm nhận được màu sắc của ánh sáng đã bị đánh mất từ lâu.

Ánh nắng xuyên qua những khe cửa chớp màu trắng, không quá chói mà lại rất dịu nhẹ.

Tấm kính trong suốt, nửa cốc nước, và những đóa cát cánh trắng bên giường đang nở rộ.

Cô gái đang ngồi bên giường trong bộ áo quần bệnh nhân mỏng manh mỉm cười.

"Tôi nhìn thấy, thấy rất rõ ! "

“Phù~ ” Trưởng khoa thở ra một hơi dài, ông chưa bao giờ căng thẳng như vậy, người này là em gái của Tiêu Túc. Có Chúa mới biết ông đã lo lắng như thế nào trong suốt cuộc phẫu thuật.

“Anh tôi, anh ấy bận lắm sao?” Đồng Nhất Nhu nói với y tá, “Đến bây giờ tôi vẫn chưa được nhìn thấy anh ấy.”

Ca phẫu thuật được thực hiện vào ngày 1 tháng ba, và bây giờ là ngày 15 tháng ba, nhưng cô vẫn chưa được gặp lại anh.

Ngay cả Đồng Nhất Nhu cũng không biết chính cô đã đặt anh vào vị trí người đặc biệt nhất của mình.

Cô y tá liếc nhìn những bông hoa trên đầu giường và nói với lương tâm cắn rứt, "Chắc là vậy."

...

Cô gái một mình bước đi trên hành lang bệnh viện, khu VIP của khu tư nhân rất yên tĩnh, đơn độc, lẻ loi trên lối đi rải đầy nắng.

Chim đậu trên những cành lá xum xuê, cô vừa đi vừa dùng ngón tay chạm những tấm kính, cảm nhận được nhiệt độ mặt trời phản chiếu, ẩn hiện trong chúng.

Mọi thứ đều quá mới mẻ khiến cô gần như không thể rời mắt khỏi những khung cửa sổ.

Đây cũng là hình ảnh khi Tiêu Túc đến.

Cô gái đứng ở cuối lối đi dài, từng bước tiến về phía anh, mái tóc xoăn nhẹ tuỳ ý buông xõa trước ngực.

“Bộp” Đồng Nhất Nhu vì quá chú tâm đến cảnh vật ngoài cửa sổ, quên mất phải nhìn đường, đột ngột đυ.ng phải một bức tường thịt.

“Xin lỗi ! ” Cái trán đau xót, Đồng Nhất Nhu vừa gật đầu xin lỗi vừa che chỗ bị đập trúng.

Là do cô quá lơ đễnh.

Sau khi nói lời xin lỗi, cô cũng không ngẩng đầu mà quay người lướt qua anh. Đôi dép bông vừa mới bước một bước, trên cổ tay đã bị một sức mạnh kéo về, cơ thể mềm mại đung đưa, lung linh xoay một vòng dưới ánh mặt trời.

Ánh mắt cô rơi trên bàn tay to lớn đang nắm lấy cổ tay mình, dần dần hướng lên trên.

Một chiếc áo khoác gió màu đen cùng với hàng cúc kim loại cùng màu được cài tỉ mỉ trước ngực, cổ áo được ủi phẳng vừa vặn ôm sát ngực.

Lông mày nhếch lên sắc bén, đuôi mắt hẹp dài, sống mũi cao thẳng.

Một người đàn ông với khí chất bất phàm dù đang đứng ở bất kì đâu.

Tuy vậy cô không quen anh ta.

Bàn tay càng thêm siết chặt cổ tay mảnh mai, một cỗ lực lượng mạnh mẽ và cố chấp.

Những ngón tay đang run lên khi anh nhìn cô.

Cô không nhận ra anh.

Đột nhiên, một bàn tay gầy yếu vươn ra khỏi ống tay áo choàng bệnh viện xanh trắng.

Đôi tay ấm áp và mềm mại áp lên gương mặt anh, cô gái nhắm mắt lại và dùng những đầu ngón tay khẽ vuốt ve từng chút một theo đường nét rõ ràng.

Lông mày, mắt, mũi, môi...

Cô rút tay về, con ngươi màu nâu nhạt giống như quả cầu thủy tinh được gột rửa sạch sẽ, như suối băng đang tan chảy, như sương sớm trên những cánh hoa tháng ba phản chiếu khuôn mặt của chính anh.

"Là anh trai của em, đúng không?"

"Tiêu Túc, em nhận ra anh rồi."

Tiêu Túc như bị mê hoặc nhìn vào đôi mắt cong cong biết cười.

Khoảnh khắc cô nói rằng cô nhận ra anh, máu nóng trong người hắn như sục sôi vì phấn khích.

Hàm răng khẽ cắn vào lưỡi, Tiêu Túc buông tay, gạt đi những sợi tóc che khuất đôi lông mày của cô gái.

Nhìn sâu vào đáy mắt cô, chỉ thấy một mảng trong trẻo.

Không thể buông tay.