Chương 23

Edit: Đen

Beta: Thanh Thanh

~~~

Phó Dũng ở trong thư phòng ngắm nhìn bức tranh cổ mà Cố Thanh Vân đưa tới, tới lúc chú Phương gọi ông xuống ăn trưa mới kinh ngạc phát hiện thời gian đã trôi qua lâu như thế, ông cũng không vội xuống mà gọi chú Phương ở lại, hỏi: “Mấy đứa ở dưới nói chuyện thế nào?”

Biểu cảm của chú Phương có chút kỳ quái, nhưng cũng gật đầu, nói: “Cũng không tệ lắm.”

Phó Dũng hài lòng cười, nói: “Bọn nó cũng trạc tuổi nhau, chắc cũng có thể chơi một chỗ, chú cảm thấy Thanh Vân chơi với Minh Nghĩa vui hơn, hay Minh Lễ vui hơn?”

Chú Phương thận trọng suy nghĩ một chút, nói: “Tôi cảm thấy Cố tiểu thư chơi với tiểu thư nhà chúng ta là vui nhất.”

Phó Dũng lắc đầu một cái, cười nói: “Tôi nói đến chuyện tình cảm cơ.”

Chú Phương khó xử: “Cái này tôi nhìn không ra, hình như Cố tiểu thư không để ý đến hai vị thiếu gia.”

Phó Dũng im lặng: “Lẽ nào con bé không để ý đến hai thằng nhóc đó? Vậy sao nó lại nhiệt tình thế?” Không chỉ nhiệt tình đến nhà chơi, còn đưa cho ông bức tranh quý giá như vậy?

Chú Phương không thân với Cố Thanh Vân, cũng không có cách nào cho ý kiến, chỉ hỏi Phó Dũng: “Tiên sinh muốn kết thân với nhà họ Cố không?”

Phó Dũng thở dài: “Có thể kết thân là hay nhất, nhưng cũng không nhất thiết phải thế, Minh Nghĩa và Minh Lễ cũng có chút bản lĩnh, công ty để cho hai đứa cũng không vấn đề.”

Nói xong ông xua tay: “Đi thôi, đi ăn cơm.”

Chờ Phó Dũng xuống lầu đã thấy bọn họ ở dưới chờ ông xuống.

Cố Thanh Vân ngoan ngoãn gọi: “Chú.”

Phó Dũng mỉm cười gật đầu, nghĩ thầm, một cô gái ưu tú như vậy, hai đứa trong nhà không với tới cũng hết cách, chỉ có thể nói Cố Thanh Vân với nhà họ Phó không có duyên phận với nhau.

“Ăn cơm đi.” Phó Dũng nói.

Phó Tiểu Ngư ngồi bên cạnh Phó Dũng, đối diện là Cố Thanh Vân, Phó Dũng vừa mới nói ăn cơm, cô gắp cho ông một miếng cá ngay, rồi cũng quay lại gắp cho Cố Thanh Vân một miếng.

Cố Thanh Vân cười nói cảm ơn.

Phó Minh Lễ ngồi cách Cố Thanh Vân một cái ghế, thực sự không chịu nổi Phó Tiểu Ngư lấy lòng Cố Thanh Vân, ghen tị nói: “Cố tiểu thư à, ăn cá cho cẩn thận nha, ăn không cẩn thận là bị mắc xương cá đó.”

Phó Dũng ngước mắt lên trừng anh ta: “Nói cái gì đấy?”

Phó Minh Lễ bĩu môi, vùi đầu vào ăn cơm.

Cố Thanh Vân nói: “Không sao, tôi rất thích ăn cá, cũng biết cách ăn cá.” Nói xong anh quay đầu ý vị thâm trường nhìn Phó Tiểu Ngư một cái.

Mặc dù Phó Tiểu Ngư không hiểu rõ ý của Cố Thanh Vân, nhưng tự nhiên cô lại đỏ mặt.

Phó Minh Nghĩa vẫn chưa hé răng, thế nhưng lại đột nhiên mở miệng nói: “Thích ăn cá cũng rất tốt, nhưng không phải cá gì cũng ăn được.” Nói xong, anh ấy cũng nhìn Phó Tiểu Ngư một cái.

Phó Tiểu Ngư cảm thấy rất đau đầu, nhưng vẫn đùa giỡn như muốn hòa giải: “Em cũng giống như con cá đó vậy, chỉ xem không thể ăn, ha ha ha.”

Mọi người: “…”

Sau khi ăn xong, Cố Thanh Vân vốn định đi về, nhưng Phó Dũng thấy lâu lâu mới có thể gặp Cố Thanh Vân một lần, muốn giữ anh lại, hy vọng anh có thể dùng cơm tối rồi mới đi về, Cố Thanh Vân cũng không từ chối mà ở lại.

Thấy anh ở lại, Phó Dũng rất vui vẻ, nói với Cố Thanh Vân: “Lát nữa sẽ sắp xếp cho cháu một căn phòng để nghỉ ngơi, không thì đến phòng của Tiểu Ngư cũng được, hiếm khi tình cảm hai chị em các con lại tốt như vậy.”

Cố Thanh Vân quay đầu nhìn Phó Tiểu Ngư, cười nhưng không nói gì.

Phó Tiểu Ngư gật đầu cười nói: “Chị đến phòng em nghỉ trưa đi.”

Phó Minh Lễ đang ăn trái cây tráng miệng, nghe đến đó không nhịn được mà ném luôn cái nĩa trong tay đi, nói: “Anh không đồng ý!”

Cố Thanh Vân và Phó Tiểu Ngư: “…”

Phó Dũng cau mày, quay đầu nhìn Phó Minh Lễ một cái, cảm thấy đứa con trai này hôm nay có hơi kỳ quái, cũng hỏi: “Hai chị em nó ở chung một phòng nghỉ ngơi, con không đồng ý cái gì?”

Phó Minh Lễ khựng lại, nói: “Giường của Tiểu Ngư quá nhỏ, hai người nằm một chỗ chắc chắn sẽ rất chật chội, Cố tiểu thư lại là khách quý của nhà mình, đương nhiên phải nghỉ ngơi ở phòng thật thoải mái, con thấy phòng ngủ cho khách của nhà mình khá tốt, không gian lớn, tầm nhìn rộng, giường cũng rất to!”

Phó Minh Nghĩa phụ họa, nói: “Minh Lễ nói rất đúng.”

Trong lòng Phó Tiểu Ngư rất khó xử, cô thấy ý của Cố Thanh Vân là muốn ở chung một phòng với cô, nhưng hai anh lại hiểu nhầm tính hướng của Cố Thanh Vân, cho nên vẫn đề phòng anh, nói cho cùng thì đây cũng là tội nghiệt do cô gây ra, rõ ràng Cố Thanh Vân là một người bình thường, lại bị cô nói xấu.

Nghĩ thế, cô lại cảm thấy rất có lỗi với Cố Thanh Vân, thế nên không thèm để ý đến hai anh, trực tiếp hỏi Cố Thanh Vân: “Chị? Có muốn đến phòng em không?”

Mắt Cố Thanh Vân sáng long lanh, cười nói: “Được, chị cũng muốn đi xem phòng của em.”

“Cứ vậy đi, Tiểu Ngư, con đưa Thanh Vân vào phòng nghỉ ngơi đi.” Phó Dũng dứt khoát nói.

Phòng Phó Dũng ở lầu hai, phòng khách cũng ở lầu hai, phòng của ba anh em nhà họ Phó lại ở lầu ba.

Lúc Phó Tiểu Ngư đưa Cố Thanh Vân lên lầu, hai người anh cũng bám theo sau, chờ đến khi Phó Tiểu Ngư mở cửa phòng, hai người như hai vị ôn thần đứng chắn trước cửa.

“Cố Thanh Vân, cô có ý gì?” không có Phó Dũng ở đây, Phó Minh Lễ không khách khí với Cố Thanh Vân nữa, anh ta quan sát cả buổi sáng, phát hiện Cố Thanh Vân có lòng riêng với em gái mình.

Không hiện cảm xúc ra mặt, kỳ thật anh lại lặng lẽ làm những hành động mờ ám với Tiểu Ngư, loại kỹ xảo này chỉ lừa được mỗi mình Phó Tiểu Ngư ngây thơ, đừng hòng qua mặt anh ta. Hiển nhiên là Phó Minh Nghĩa cũng nhìn thấu mục đích của Cố Thanh Vân, mới quyết đoán đứng chắn cửa với Phó Minh Lễ.

Đối mặt với lời chất vấn của Phó Minh Lễ, Cố Thanh Vân cũng không hoảng loạn, vẫn cười nói: “Không có ý gì hết, tôi đã nói rồi, chỉ là muốn xem phòng của em ấy một chút.”

Phó Minh Lễ nheo mắt: “Thật sao? Cô có dám đảm bảo sẽ không làm gì nữa hết?”

Cố Thanh Vân bị chọc cười, hỏi ngược: “Tôi có thể làm gì khác à?”

Phó Tiểu Ngư vội nhấc tay ngắt cuộc nói chuyện này lại: “Anh cả, anh hai, mọi việc cũng không giống như hai người nghĩ, thật, em thề, chị ấy sẽ không làm chuyện kì quái gì hết!”

Nói xong cũng không thèm đứng lại chờ hai anh đáp lại, cô kéo Cố Thanh Vân vào phòng, còn thuận tay đóng cửa lại.

Để lại hai người anh nhìn nhau.

Mặc dù trong lòng Cố Thanh Vân đã coi Phó Tiểu Ngư là bạn gái, nhưng trước mắt cũng không tính làm gì cô, dù sao thì cũng không danh chính ngôn thuận, nụ hôn trong cầu thang kia cũng là ngoài ý muốn. Ở trong lòng anh, hai người muốn làm chuyện thân mật gì cũng phải đến lúc anh khôi phục thân phận lại đã.

Phòng của Phó Tiểu Ngư cũng không khác với những cô gái bình thường khác, có không ít gấu bông trắng trắng mềm mềm làm Cố Thanh Vân khá bất ngờ.

“Chị thấy võ thuật của em cũng không tệ, tính cách cũng rất thoải mái, tưởng là phòng em cũng sẽ khá giống với phòng con trai.” Cố Thanh Vân nói.

Phó Tiểu Ngư đi đến bên giường ngồi xuống, cười nói: “Mấy thứ này là ba em tìm người làm riêng.”

Cố Thanh Vân cũng đi theo, ngồi bên cạnh cô, cúi đầu nhìn cô rồi nói: “Ba với hai anh của em rất yêu thương em.”

Phó Tiểu Ngư gật đầu: “Đúng vậy, em cảm thấy em rất hạnh phúc.”

Cố Thanh Vân suy nghĩ một chút, nói: “Thêm một người bạn trai đến yêu thương em nữa, thế lại càng hoàn mỹ.”

Phó Tiểu Ngư chớp chớp mắt hỏi: “Cái gì mà bạn trai??”

Hết chương 23!