Chung Mẫn Vân nở một nụ cười nhạt, đôi mắt chuyển động nhẹ, trong đầu đã có chủ ý.
Giờ ngọ nghỉ ngơi trong chốc lát, buổi chiều có hai tiết chính là nữ hồng và lễ nghi. Nếu nói buổi sáng Cố Linh học rất thuận lợi thì buổi chiều đến khóa nữ hồng lại làm Cố LInh chịu nhiều đau khổ, chỉ cần nàng không cẩn thận một chút thôi là chiếc kim có thể đâm vào đầu ngón tay mình đến mức chảy máu, đám người Tôn Mỹ Hương nhìn Cố Linh chật vật với chiếc kim như vậy bắt đầu hoài nghi có phải Cố tỷ tỷ thông minh hay không.
So với tiết nữ hồng, đến tiết lễ nghi thì thực ra có thể khiến Cố Linh nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Tiết lễ nghi tuy rằng rất mệt, đi đi lại lại, rồi còn dáng ngồi, dáng hành lễ cùng với những điều lưu ý mà nếu xếp vào có khi còn cao hơn cả Cố Linh, nhưng ít ra thân thể chỉ mệt chứ không như tiết nữ hồng khiến tay đau.
Nhưng hôm nay ở lớp Ất không có nhiều người học lễ nghi, bốn người bạn nhỏ Tôn Mỹ Hương đều không có ở đây, các nàng bắt đầu đi học từ năm trước, tiết lễ nghi đã học từ năm trước, cũng đã thông qua bài kiểm tra, cho nên bây giờ bốn người bọn họ đang học ở lớp cầm kì thi họa.
Chính vì thế nên lớp lễ nghi chỉ có Cố Linh cùng với mấy học sinh mới tới ở Ất ban. Mấy người này không nói chuyện cùng với Cố Linh, nên tất nhiên nàng cũng sẽ không chủ động bắt chuyện với bọn họ, rốt cuộc thì khoảng cách thế hệ lớn như vậy, bảy tám tuổi với đứa trẻ mười mấy tuổi cũng khó mà giao lưu được với nhau.
Sau khi vất vả học xong tiết lễ nghi, Cố Linh về lớp học thu dọn đồ vật, mà đám người Tôn Mỹ Hương đang ở đó chờ Cố Linh. Nếu đã là bạn thì phải cùng nhau đi học và cùng nhau tan học.
Năm người cùng nhau kết bạn đi ra ngoài cửa tư thục, Cố Linh đã nghe thấy tiếng của Cố nãi nãi : " Ngoan Bảo."
Cố nãi nãi đã đứng ở cửa tư thục chờ từ sớm, khi học sinh đi học thì người nhà không thể tiến vào, cho nên Cố nãi nãi chỉ có thể đứng ngoài, đưa ánh mắt trông mong nhìn vào, sau một lúc lâu chờ tôn nữ bảo bối đi ra, bà mới thở dài nhẹ nhóm một hơi.
"Nãi nãi..." Cố Linh tiến lên vài bước, " Nãi nãi, sao nãi lại đột nhiên tới vậy ạ? Con lớn như vậy rồi có thể tự mình về được mà, sao con có thể làm phiền nãi được chứ."
Cố nãi nãi cười hiền từ: "Không phải là do nãi lo lắng cho con sao?"
Cố Linh bĩu môi kháng nghị: “ Nãi nãi, ở trong tư thục mấy người lớn như con rồi đều không cần người nhà đón đưa đâu, nãi đã tới, nếu đều mấy người khác biết thì mất mặt lắm."
Trên thục tế, Cố Linh không muốn Cố nãi nãi ngày ngày đi đi lại lại mệt như vậy, đi từ nhà đến tư thục và từ tư thục đến nhà cũng phải mất một khắc, dựa theo phép tính ở hiện đại thì chính là mười lăm phút đồng hồ mà dựa theo vận tốc đi bộ thì là một km rồi.
Cố nãi nãi nghe Cố Linh nói như vậy, cũng không dám làm bảo bối cháu gái thật mất mặt, chỉ có thể sủng nịch nói: " Đươc rồi được rồi, nãi nãi nghe con được chưa." Trên thực tế lão thái thái đang nghĩ thầm, lần sau bà có tới thì đứng ở trong một góc nào đó, không để cho cháu gái phát hiện.
"Cố tỷ tỷ...." Lâu Tâm Nguyệt cầm theo một cái rổ đến đây, "Cố tỷ tỷ, đây chính là trưởng bối nhà tỷ sao?"
Cố Linh: " Lâu muội muội, đây là nãi nãi của tỷ. Nãi nãi, đây chính là Lâu Tâm Nguyệt muội muội......" Đồng thời nàng cũng giới thiệu các tiểu cô nương khác với Cố nãi nãi:
“Nãi nãi, đây là Tôn Mỹ Hương, đây là Lữ Hinh, đây là Chung Mẫn Vân, bốn muội muội là đều là bạn học của con, hôm nay ở học đường các muội ấy đã chiếu cố con rất nhiều.”
Cố nãi nãi vừa nghe thấy là bạn học của cháu gái bảo bối, lại còn chiếu cố cháu gái vô cùng tốt, thì vội vàng nở một nụ cười:
"Các cháu thật ngoan, cảm ơn các cháu đã chiếu cố Ngoan bảo của nhà chúng ta."
Ở trong lòng Cố nãi nãi, đại khái Cố Linh còn nhỏ hơn cả bốn tiểu cô nương ở đây.