Tiền phu tử nghe thanh âm này vào lỗ tai, đó là làm nũng, nàng khẽ cười nói: “Không phải là ta đi không có thanh âm, mà là trò quá say mê viết chữ, nên không nghe được thanh âm.”
Người bình thường đi đường sao có thể không có thanh âm? Chẳng qua khi nàng đi đường nhẹ hơn người bình thường một chút, hơn nữa tiểu cô nương luyện chữ quá nghiêm túc thôi.
“Chữ của trò rất tốt.” Cũng không phải là chữ của Cố Linh viết rất tốt. Thực ra chữ của Cố Linh có tú khí, thiên hướng với thể chữ Khải. Có thể nói không có phong cách riêng của bản thân, nhưng là chữ viết cũng sạch sẽ, làm người nhìn vào rất thoải mái.
Nữ tử ở cổ đại không so sánh được với nam tử, nam tử nếu đi khoa cử, một tay viết chữ phải viết thật đẹp, tốt nhất trong nét chữ phải thể hiện được khí phái riêng của mình ra.
Nhưng nữ tử không phải, có những nử tử sau khi xuất giá, chỉ khi quản lý sổ sách, thống kê chi tiêu trong nhà mới viết mấy chữ, cho nên chữ của nữ tử có như thế nào thì người ta cũng không chú ý nhiều.
Chữ của Cố Linh được luyện tập từ nhỏ. Cũng giống như những người bạn nhỏ khác, khi còn học ở nhà trẻ, mẹ nàng đã mua quyển tập tô chữ về, để nàng tạp tô theo nét chữ, sau đó lên tiểu học, sơ trung, cao trung, đều có tiết thư pháp, mặc kệ là bút máy hay là bút lông, đều dạy, cho nên, nàng cũng thói quen viết chữ bằng bút lông. Nhưng chữ cũng không tính là đẹp lắm, chỉ có thể coi là dễ nhìn.
Nhưng ở trong mắt của Tiền phu tử thì không giống vậy, đây chính là học sinh mới đi học ngày đầu tiên, trước kia còn chưa từng động vào sách vở, chẳng những nghe một lần là nhớ kĩ, ngay cả viết chữ, mới chỉ vừa tiếp xúc đã bằng người ta luyện mấy năm, đó chính là thiên tài a.
Tiền phu tử: “Nếu học xong ba chữ Tam Tự Kinh, ta sẽ dạy trò nội dung bên trong.”
Tiền phu tử dạy học lần này, suýt chút nữa đã quên mất thời gian ăn cơm, nếu không phải bụng của Cố Linh sôi lên ục ục , Tiền phu tử còn chưa xuất hiện ý định ngừng dạy.
Nhưng lúc này mới qua một canh giờ, Tiền phu tử thật sự là giật mình không nhỏ. Một quyển 《 Tam Tự Kinh 》 trước có 145 chữ, Cố Linh thế mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã có thể học được một phần ba quyển, càng quan trọng hơn là, mỗi một chữ chỉ cần nàng đọc một lần là nhớ kỹ. Thiên phú này, Tiền phu nhân chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy.
Nhưng khi nhìn tiểu cô nương trước mắt đang trưng ra bộ dáng đáng thương, xoa bụng, một biểu tình ủy khuất, Tiền phu tử nhịn không được cười ra tiếng: “Được rồi, đi ăn cơm trưa đi. Người trong nhà trò có tới đưa cơm không?”
Cố Linh chặn lại nói: “Có ạ thưa phu tử, ta đi ăn cơm.”
Nàng nhanh chóng đứng dậy, sau đó cũng không quay đầu lại chạy ra thư phòng. Cố Linh ở thư phòng của Tiền phu tử ngồi một canh giờ, tương đương hai tiếng đồng hồ, mông đến mức mất cảm giác. Cũng may bụng biết tranh đua, ở thời điểm tất yếu kêu lên, bằng không nàng chắc thăng thiên vì đói mất.
Tiền phu tử cười lắc đầu, người trẻ đúng là rất hoạt bát.
Cố Linh chạy ra khỏi thư phòng của Tiền phu tử chưa được bao lâu, liền gặp phải Tôn Mỹ Hương dẫn theo mấy người bạn nhỏ tới tìm nàng, vừa thấy Cố Linh, Tôn Mỹ Hương liền nói:
“Cố tỷ tỷ, tỷ vẫn luôn ở trong thư phòng của phu tử học vỡ lòng sao? Chúng ta tới tìm tỷ cùng đi ăn cơm trưa.”
Cố Linh nói: “Đúng vậy nha. Tỷ phải ra cửa tư thục lấy cơm, người nhà của tỷ tới đây đưa cơm.”
Lâu Tâm Nguyệt nói: “Chúng ta cũng ra cửa tư thục lấy cơm, Cố tỷ tỷ cùng đi với muội muội đi.”
Lữ Hinh nói: “Thật ra ở tư thục cũng có nhà ăn, nhưng hương vị lại quá bình thường, không hề ngon bằng trong nhà.”
Chung Mẫn Vân: “Đúng vậy, đã thế ở nhà ăn lại không có điểm tâm, sau mỗi bữa ăn muội đều thích ăn điểm tâm.”
Nhà ăn của tư thục chỉ để chuẩn bị cho con nhà nghèo, đồ ăn bên trong chỉ mang chữ năng lấp đầy bụng, vậy nên sao chú ý nhiều được như vậy. Chính vì thế hài tử của mấy gia đình giàu có chưa bao giờ ăn cơm ở nhà ăn của tư thục.