Sau khi hai bà cháu đi ra khỏi tư thục, đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, đừng nói Cố nãi nãi một người quen thói ngang ngược ở nhà cũng thở dài, mà Cố Linh một phú nhị đại ở hiện đại cũng thở dài.
Cố Linh có thể biết quyền thế ở đại đáng sợ như thế nào, cho nên dù thái độ của vị phu nhân kia ôn hòa, nhưng nàng cũng có chút câu nệ.
Cố nãi nãi dắt tay cháu gái, nhẹ nhàng vỗ về: "Đừng sợ, chuyện ở tư thục đã lo xong rồi, quay đầu nãi nãi sẽ mua một căn nhà ở trấn trên, về sau Ngoan Bảo nhà chúng ta chính là tiểu thư trấn trên rồi. Không chừng hai năm nữa, Ngoan Bảo liền có thể có một đối tượng tốt."
Từ một cô nương chân quê thành một cô nương biết chữ ở trấn trên, cũng không phải là biến hóa bình thường.
Cố Linh nhìn xem những nếp nhăn trên mặt lão thái thái, rồi lại nhìn mái tóc bạc xen lẫn vài sợi tóc đen, không khỏi cảm động.
Mặc dù lão thái thái đúng thực là không tốt, áp bức ba khuê nữ Đại phòng trợ cấp nguyên chủ, nhưng tâm ý của bà đối với nguyên chủ là thật. Mà phần tâm ý này, Cố Linh có thể cảm nhận được.
Sau khi nữ chủ Cố Lan sống lại, oán trách sẽ không phản kháng cha mẹ, lại không thể oán bọn họ được, nên đã đem hận thù này dồn lên người lão thái thái, và người nhà Nhị phòng cùng với nguyên chủ.
Nàng ta cảm thấy không chỉ có lão thái thái mà người nhà Nhị phòng cũng nên nhận lấy quả báo, nàng cảm thấy nguyên chủ nhìn qua thiên chân vô tà nhưng bên trong lòng dạ hiểm độc, lão thái thái làm những trò đó thì người Nhị phòng chính là người hưởng lợi. Cho nên, nàng hận thấu bọn họ.
Cố Linh nghĩ tới ở đời thứ hai, lão thái thái, nguyên chủ cùng người Nhị phòng đều phải nhận lấy kết cục bi thảm, trong lòng có chút đau xót. Ở đời thứ nhất lão thái là người trường thọ, mà ở đời thứ hai sau khi nguyên chủ chết trẻ, không mấy năm cũng đi. Lúc này nhìn lão thái thái vẫn còn khỏe mạnh, Cố Linh không khỏi đỏ mắt.
Cố nãi nãi bị hoảng sợ, nhìn cháu gái bảo bối bỗng nhiên đỏ mắt, bà vội vàng đưa tay lên lau nước mắt cho cháu gái, không hề chú ý tới vết chai sần trên ngón tay đã làm làn da mềm mại của Cố Linh đỏ ửng lên: "Ngoan Bảo sao thế? Sao tự nhiên lại khóc?"
"Nãi nãi..." Cố Linh ôm lấy lão thái thái, nhào vào trong lòng bà, hiện tại nàng mới mười ba tuổi, vóc dáng còn có chút thấp, không cao bằng lão thái thái, cho nên ở trong mắt nàng, lão thái thái cao lớn như một ngọn núi. "Nãi nãi, con đau lòng số bạc kia, về sau con nhất định sẽ kiếm thật nhiều bạc về cho nãi nãi."
Cố nãi nãi nghe xong thì cười một tiếng, còn tưởng rằng cái gì đâu. Bà vỗ lên bảo vai của cháu gái: "Vậy được, nãi nãi chờ con."
Chờ tâm tình của Cố Linh bình phục được một ít, hai bà cháu liền đi tìm người môi giới.
Tại cổ đại, người môi giới chính là một nghề dưới trướng của huyện nha, lại thu phí giới thiệu, tương đương với sở môi giới ở hiện đại. Đương nhiên, cũng có lén lút tự tiến hành mua bán, sau đó ở giữa thu phí cũng không sợ mấy người lừa gạt, bởi vì bất động sản ở cổ đại giao dịch đều dựa dào việc sang tên ở khế đất, mà khế đất chỉ có thể tiến hành ở nha môn.
Cố nãi nãi lần đầu muốn mua phòng ở, cũng không quen được ai, cho nên phải đi môi giới. Người môi giới môi giới là một người đàn ông trung niên nhiệt tình, nhìn thấy hai bà cháu tiến vào, liền thét to nói: "Lão thái thái; xin hỏi lão thái thái đến là muốn mua nhà hay là mua hạ nhân?"
Cố nãi nãi vốn đến để mua nhà, nghe được thấy người môi giới nói có muốn mua hạ nhân không, tâm tư của bà khẽ động. Đúng nha, Ngoan Bảo nếu như phải đi tư thục, không thể việc gì cũng để mình đến.
Tuy rằng bà chưa thấy nữ tử tiến học bao giờ, nhưng cũng biết những thiên kim tiểu thư kia đều là có nha đầu làm bạn, thường ngày làm vài việc vặt, thu mua đồ vật, không phải đều là nha đầu đi sao? Cố nãi nãi động tâm tư, nhân tiện nói: "Phòng ở cũng muốn mua, nha đầu cũng muốn mua."