Chương 5: Cũng khá hoang dại

Chỉ mấy chữ ngắn ngủn mà Lục Hoán nói ra lại du dương trầm bổng đến thế.

Hiện tại Tư Nguy không có ở đây, Úc Bạch Hàm cũng phóng túng trở lại.

Cậu cất điện thoại đi, ngẩng đầu hỏi Lục Hoán, "Vậy Lục tổng của chúng ta, càng thích bộ mặt nào hơn nà ~?"

Giọng điệu so với Lục Hoán còn du dương trầm bổng hơn.

Một đôi mắt đen láy nhìn thẳng về phía sau, đảo khách thành chủ.

Ngón tay Lục Hoán còn ấn trên khoé miệng Úc Bạch Hàm, khoảnh khắc cậu ngẩng đầu, lòng bàn tay hắn vừa vặn lướt qua khuôn mặt cậu.

Da mặt Úc Bạch Hàm rất trắng, ánh mắt cũng sáng trong. Cộng thêm cái mí mắt cong tròn kia, một khuôn mặt vốn nên lộ ra bệnh tật lại trông tươi sáng và tràn đầy sức sống lạ kỳ.

Lục Hoán trầm mặc nhìn cậu.

Khung cảnh quá khứ trong chớp mắt đổ đầy tâm trí hắn, cũng lui đi nhanh như thủy triều.

Qua một lúc lâu, bàn tay hắn thoáng dùng sức, ấn ra một vết lõm trên má Úc Bạch Hàm.

Lục Hoán rũ mi, nhìn không rõ thần sắc trong mắt, chỉ có ý cười rất nhạt trên khóe môi, từ tốn nói, "Tôi không thích giả ngoan."

Úc Bạch Hàm suy nghĩ một giây, hiểu rồi, "Ò, anh thích hoang dại ~."

Lục Hoán, "......"

Úc Bạch Hàm: Trùng hợp quá, đấy còn không phải là cậu đó sao.

Nghĩ tới đây liền một bốp vỗ rớt tay Lục Hoán, hoang dại mà nói: "Được rồi, anh còn cứ nhéo mãi làm cái gì?"

"........." Lục Hoán.

Úc Bạch Hàm dùng một tiếng giòn vang hoang dại mà kết thúc cái đề tài này.

Lục Hoán đút tay trở lại túi quần, lùi một bước, nghiêng người đứng trước mặt cậu.

Thu vào trong mắt thân ảnh cao lớn kia. Úc Bạch Hàm quang minh chính đại mà thưởng thức dáng người của Lục Hoán, lo lắng lúc trước lại nổi lên trong lòng:

Một người đẹp trai như vậy, lạy trời đừng có bị hạ IQ nha.

Cậu lấy lại bình tĩnh, thử nói, "Dự án Cung Sơn, sao anh đồng ý nhanh vậy?"

Lục Hoán nhìn cậu, ý vị không rõ cười cười.

Úc Bạch Hàm:? Cười cái gì?

Cậu bị kiểu cười kia của Lục Hoán làm cho tim đập thình thịch, sợ người trước mặt đột nhiên phun ra một câu sét đánh: "Chỉ là chiều cho em vui mà thôi".

Vậy cậu nhất định sẽ đánh vỡ cái đầu cún kia của Lục Hoán.

Dưới ánh mắt kinh hồn táng đảm của Úc Bạch Hàm, Lục Hoán rốt cục mở miệng, "Chủ yếu là cảm thấy sẽ mất tiền."

Úc Bạch Hàm chớp chớp mắt: Nguồn gốc của trực giác là...?

Lục Hoán chậm rãi giải thích, "Cung với không cung gì, không may mắn." Hắn bổ sung, "Nhất là khi đọc ra."

"......"

Úc Bạch Hàm hít sâu một hơi.

Có người chép bài tập! Cậu muốn giơ tay mách giáo viên!!*

(Theo mình nghĩ thì: Dự án Cung Sơn (qióng shān), Cung (qióng) đọc giống với Nghèo (qióng). Lục Hoán học theo câu của Úc Bạch Hàm nói về họ Tư (Si) không may mắn trong chương 2.)

...

Nhưng chuyện "chép bài tập" này ít nhất cũng khách quan khẳng định được chỉ số thông minh của Lục Hoán vẫn còn đó, Úc Bạch Hàm tạm thời yên tâm trở lại.

Cậu nhìn đồng hồ, cũng đã sắp đến 12 giờ, "Chúng ta có phải nên ăn trưa rồi không?"

Lục Hoán xoay người, "Đi thôi."

Úc Bạch Hàm theo bên cạnh hắn, thăm dò, "Bây giờ mới tới nhà ăn thì liệu có phải xếp hàng dài dài không?"

"......" Lục Hoán liếc cậu một cái, "Ra ngoài ăn."

Ò, được thôi... Úc Bạch Hàm đột nhiên cảm thấy ngại ngùng.

Là cậu nghĩ ngắn quá rồi.

Hai người vừa ra khỏi phòng chủ tịch, liền gặp hai thư ký đang đi khỏi phòng thư ký.

Nhìn qua đều là những cô gái hoạt bát năng động, thẻ công tác cũng giống với cái của Diêu Tinh Nhiễm, hẳn là đều thuộc ban thư ký dưới tay Lục Hoán.

Hai người chào hỏi Lục Hoán xong, đảo mắt lại trông thấy Úc Bạch Hàm.

Ánh mắt ngây ngẩn dừng lại hai giây trên khuôn mặt xa lạ của Úc Bạch Hàm, rồi chuyển sang chiếc áo phông khá quen thuộc trên người cậu...

Ngay lập tức đồng tử địa chấn!!

Úc Bạch Hàm nhìn hai người đối diện liếc rồi lại liếc chính mình, liền cười với bọn họ một cái, lộ ra hai cái răng nanh nho nhỏ.

"......!" Nhìn lén bị bắt quả tang, hai nữ thư ký mặt thoáng chốc ửng hồng. Vội khom lưng cười lại với cậu, rồi vội vàng rời đi.

Hai người chân trước vừa đi, Lục Hoán liền mở miệng, "Cậu định làm trò gì?"

Úc Bạch Hàm, "Cùng nhân viên của anh kết thành chị em bạn dì."

Đợi sau này Tư gia phái người châm ngòi ly gián, cậu nhất định sẽ tới làm tâm phúc cho mọi người!

Lục Hoán dừng bước chân, quay đầu nhìn cậu.

Úc Bạch Hàm cũng dừng lại, "Sao vậy?"

Ngón tay thon dài bỗng nhiên vươn tới, kéo cho cổ áo to rộng nhăn lại, hơi lạnh đầu ngón tay xẹt qua làn da trên ngực, khiến cậu rùng mình.

Lục Hoán như vô tình hỏi, "Kết thành chị em bạn dì để làm gì?"

Úc Bạch Hàm ngượng ngùng, "Cứ xem như là vì chuyện nối dõi tông đường sau này của Lục thị đi."

"......"

Xuống đến bãi đỗ xe, Úc Bạch Hàm mới phát hiện là Lục Hoán cầm lái.

Lần này Phàn Lâm không đi theo, bữa trưa hôm nay chỉ có hai người bọn họ.

Úc Bạch Hàm cúi đầu thắt dây an toàn, chiếc Maybach sang trọng êm ái lướt khỏi gara, ánh nắng bên ngoài lập tức vọt tới thắp sáng tầm nhìn của cậu.

Khung cảnh đô thị phồn hoa ngoài cửa sổ trông thật yên bình.

Úc Bạch Hàm híp mắt, quay đầu để hai nửa mặt đều được tắm nắng, "Chúng ta đi đâu ăn vậy?"

Mắt Lục Hoán vẫn luôn nhìn thẳng, "Đến rồi biết."

Không đến hai mươi phút, chiếc xe đã dừng lại trước một đình viện yên tĩnh.

Úc Bạch Hàm đi theo Lục Hoán vào trong sân, bốn phía là kiến trúc mang hơi hướm cổ điển. Vườn hoa với hai màu xanh vàng chủ đạo được đặt xen kẽ đèn đá được điêu khắc tỉ mỉ, hồ nước trong vắt phản chiếu ánh mặt trời.

Rất nhanh đã có phục vụ tiến đến chào hỏi, "Ngài Lục, vẫn là phòng Lan Tự ạ?"

Lục Hoán gật đầu, phục vụ liền đưa bọn họ tới căn phòng thanh tĩnh nhất trong viện.

Cánh cửa đóng lại, trong không gian yên tĩnh chỉ còn lại Lục Hoán và Úc Bạch Hàm.

Úc Bạch Hàm nhìn hắn, "Anh thành thạo thật."

Lục Hoán, "Thường xuyên tới."

Úc Bạch Hàm như có điều suy tư, "Đăng kí hội viên rồi?"

Lục Hoán, "..."

Gân xanh bên thái dương hắn giật giật, tạm dừng vài giây, "Nơi này chỉ tiếp đãi nội bộ."

"Thanh Cừ Uyển" là một nhà hàng tư nhân. Điều kiện tốt lại cao cấp, chỉ dùng để tiếp đãi một số ít người thân, bạn bè trong giới, vừa thoải mái vừa riêng tư.

Úc Bạch Hàm giác ngộ, "Thì ra là về căn cứ địa."

Lục Hoán nhấp một ngụm trà không đáp lời, cẩn thận tránh cho vừa mở miệng đã bị dắt đi lạc đường.

Thức ăn nhanh chóng được dọn lên.

Trong mấy món mang lên trước có một đĩa bò ngâm tương nấu đông, Úc Bạch Hàm gắp một miếng, vừa đặt vào đĩa nước chấm đã mau lẹ đưa vào trong miệng.

Động tác nhanh như chớp giật.

Lục Hoán hé môi rồi lại khép lại, lẳng lặng nhìn Úc Bạch Hàm.

Giây tiếp theo, chiếc đũa "lạch cạch" một tiếng đặt xuống.

Úc Bạch Hàm che mũi, kí©h thí©ɧ của mù tạt phóng thẳng lêи đỉиɦ đầu!

Hốc mắt lập tức ươn ướt, cậu đứng dậy định lấy ấm trà mà Lục Hoán đang cầm trên tay. Đầu ngón tay vừa chạm vào ấm trà, khóe miệng Lục Hoán đột nhiên nhếch lên.

Bộp, tay Úc Bạch Hàm bị một bàn tay khác đè lại.

Úc Bạch Hàm:???

Kí©h thí©ɧ của vị cay khiến trán cậu ong ong, Lục Hoán vẫn giữ chặt tay cậu bất động.

Úc Bạch Hàm thử giật hai cái nhưng không rút ra được. Tay còn lại của cậu vẫn đang đặt trên bàn, vừa định vươn tay chuẩn bị cào cấu khuôn mặt ngoan độc của Lục Hoán, cánh cửa bên cạnh đột nhiên "xoẹt" một tiếng bị đẩy ra!

Kèm theo đó là một giọng nói oang oác, "Lục Hoán, nghe nói cậu tới..."

Úc Bạch Hàm hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn qua, một giọt nước mắt trong veo vừa đúng lúc rơi xuống gò má.

Ở cửa, Tề Quyết đột nhiên im bặt.

Úc Bạch Hàm vẫn đang mặc áo của Lục Hoán, một tay bị bàn tay to của hắn đè lại, hai mắt đẫm lệ như không thể tránh né. Lúc nhìn thấy Tề Quyết, hai mắt cậu sáng lên, run rẩy nói: "Giúp tôi..."

Tề Quyết con mẹ nó chấn động tại chỗ!

"Bị, bị cưỡng bức?"

Lục Hoán, "..."

Úc Bạch Hàm nói hết câu, "...Lấy giùm ấm trà qua bên này."

...

Nửa phút sau.

Úc Bạch Hàm hài lòng nhấp một ngụm trà lạnh thanh họng.

Đối diện là khuôn mặt đen thui của Lục Hoán, bên trái là Tề Quyết đang đứng ngồi không yên.

Úc Bạch Hàm nhớ rõ người này. Tề Quyết - bạn tốt của Lục Hoán.

Tề Quyết là nhị thiếu gia của Tề gia thành phố Tân, tính tình ngay thẳng trung thực. Lúc Lục thị bị Tư gia chèn ép đến cùng đường, Tề Quyết vài lần muốn giúp Lục Hoán nhưng chẳng thấm vào đâu, cũng bởi vì vậy mà Tề gia còn bị liên lụy đôi phần.

Tóm lại là, đồng minh.

....

Trong phòng quá mức yên tĩnh.

Tề Quyết giật giật người, liếc nhìn thái độ của bạn tốt nhà mình, lại tia qua Úc Bạch Hàm đang bình tĩnh ngồi ở bên cạnh, hỏi Lục Hoán, "Anh Lục, đây là vị nào?"

Lục Hoán đang ăn cơm, không lên tiếng. Tề Quyết lại quay sang nhìn Úc Bạch Hàm, "Cậu là..."

Úc Bạch Hàm, "Chàng trai hoang dại của anh ấy."

Tề Quyết: "Phụt!"

Đôi đũa cạch một tiếng đặt xuống. Lục Hoán nhìn cậu chằm chằm, "Tư Bạch Hàm."

Úc Bạch Hàm yêu chiều cười, "Được rồi, tôi không nói nữa."

Ai bảo anh không cho tôi uống nước.

Sau mấy giây hoài nghi nhân sinh ngắn ngủi, Tề Quyết mới phản ứng kịp: Chờ đã, Tư Bạch Hàm. Tư... Tư?

"Đậu má!" Tề Quyết đột nhiên đập bàn, dí sát người vào Úc Bạch Hàm, cẩn thận quan sát, "Cậu là v... " Im lặng một chốc, Tề Quyết nhìn hai người đều mang giới tính nam trước mặt, khéo léo lựa một cái xưng hô, "Bạn đời của Lục Hoán?"

Úc Bạch Hàm, Lục Hoán, "..."

Một người đầu óc không minh mẫn nữa lại tới.

Tề Quyết sau mấy lần nói sai rốt cục cũng yên tĩnh lại, ngồi ở một bên an phận mà tán gẫu.

Hàn huyên một lát, Úc Bạch Hàm mới biết nhà hàng "Thanh Cừ Uyển" này là do Tề Quyết mở.

"Chờ lát nữa để tôi nói với bọn họ, đưa cậu vào danh sách tiếp đón luôn." Tề Quyết nhiệt tình móc di động ra, "Nào, add WeChat nhau cái nhỉ, đến lúc đó có vấn đề gì thì cứ gọi cho tôi."

Úc Bạch Hàm thêm Tề Quyết vào danh sách bạn bè, lưu tên đầy đủ của hắn: [Tề Quyết].

Chỉ cần không phải mấy người chuyên làm chuyện phạm pháp, cậu đều rất lịch sự mà tiếp đãi.

Tề Quyết đang định nói cho cậu biết tên hắn là chữ "Quyết" nào, vừa ngó qua đã thấy Úc Bạch Hàm vô cùng chuẩn xác gõ xong, bỗng sửng sốt, "Cậu biết tên của tôi?"

Lục Hoán ở đối diện vẫn luôn hạ mắt ăn cơm cũng nhìn qua.

Ngón tay Úc Bạch Hàm dừng một chút, tự nhiên mà trả lời, "Từng nghe qua."

Cậu nói xong đối diện với Lục Hoán đang nhìn mình, "Sao vậy?"

Lục Hoán thu hồi ánh mắt, "Không có gì, cậu cũng biết nhiều nhỉ."

...

Một bữa cơm ăn chưa được bao lâu đã xong.

Lục Hoán đang chuẩn bị về, hai người liền bị Tề Quyết gọi lại, "Bây giờ mới một giờ trưa, hay là chúng ta qua trường bắn đằng sau chơi chút?"

Lục Hoán, "Hôm nay là ngày làm việc."

Úc Bạch Hàm nóng lòng muốn thử, "Có cả trường bắn luôn?"

Trước kia khi còn học cấp ba với đại học cậu từng học qua ở câu lạc bộ, coi như là một trong số không nhiều lắm những sở trường đặc biệt của Úc Bạch Hàm.

Tề Quyết nhìn Úc Bạch Hàm đang hứng thú bừng bừng, lập tức rèn sắt khi còn nóng, "Cậu cũng biết bắn à?" Lại quay sang thuyết phục Lục Hoán, "Đi nào anh Lục, lần đầu tiên Bạch Hàm tới đây, dẫn cậu ấy ra phía sau thăm quan chút."

Bước chân đang hướng ra cửa của Lục Hoán ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Úc Bạch Hàm, "Cậu biết?"

Đầu ngón tay Úc Bạch Hàm nặn ra một milimét, "Một chút."

Ánh mắt Lục Hoán đảo qua đốt ngón tay mịn màng của cậu, trầm mặc một lát. Cuối cùng dưới hai khuôn mặt ngập tràn kì vọng của Úc Bạch Hàm và Tề Quyết mở miệng, "Đi."

Trường bắn nằm ở phía Tây Nam của Thanh Cừ Uyển.

Quy mô tuy không lớn nhưng cơ sở vật chất đều đầy đủ cả. Điểm bắn bán lộ thiên, từ một phía nhìn ra là khung cảnh sân vườn và hòn non bộ rất đẹp và độc đáo.

Úc Bạch Hàm đến rồi mới biết: Tất cả cung ở chỗ này đều là loại cung gỗ truyền thống. Cậu cầm lấy một cây thử ước lượng, nhìn sơ qua có vẻ được làm bằng gỗ dâu gai, vừa cứng vừa nặng.

Nhưng cũng không đến nỗi kéo không lên cung.

Cậu cầm cung tên điều chỉnh lại tư thế, ánh mắt từ từ tập trung vào đầu mũi tên và hồng tâm đỏ rực phía trước. Cây cung gỗ nặng nề ổn định lại, Úc Bạch Hàm hô hấp chậm rãi, ngăn cách khỏi nhiễu loạn xung quanh...

Lục Hoán khoanh tay, đứng hướng về phía Úc Bạch Hàm.

Úc Bạch Hàm giữ tư thế tiêu chuẩn, một bàn tay chậm rãi kéo cung. Các đốt ngón tay dần hiện rõ trên mu bàn tay trắng gầy, đôi mắt sáng ngời lại chuyên chú. Gió từ ngoài đình thổi tới, lá cây xào xạc lay chuyển, thổi bay vạt áo thun to rộng trên người Úc Bạch Hàm.

Cung giương như trăng, "xoẹt"! Một mũi phá trời!

Đầu mũi tên đóng chặt vào bia bắn phía trước, chỉ hơi lệch khỏi hồng tâm một chút.

Úc Bạch Hàm buông cánh tay tê rần xuống, lại chà xát đốt ngón tay:

Moẹ, thân thể này yếu ớt quá.

"Đậu má." Tề Quyết kinh ngạc cảm thán một tiếng, "Đây là "một chút"?"

Úc Bạch Hàm thẹn thùng cười, yes, một tỷ chút.

Cậu nhìn về phía Lục Hoán, "Thế nào? Bạch Hàm của chúng ta, có giỏi không nà ~"

"Giỏi lắm."

Tư thế thuần thục, ngắm bắn cũng chuẩn.

Đốt ngón tay vừa mịn màng lại vừa sạch sẽ.

Lục Hoán nhẹ nhàng cong môi, "Bạch Hàm của chúng ta, thật đúng là khiến cho người ta phải bất ngờ."

...

Úc Bạch Hàm được khen, lại hứng thú bừng bừng xách cung lên tiếp tục bắn.

Trước kia cậu chỉ dùng loại cung nhựa hiện đại chuyên dụng cho thi đấu, xúc cảm quả thật khác xa cung gỗ truyền thống chỗ này.

Luyện không được mấy lần, ngón tay Úc Bạch Hàm đã bị mài cho rộp lên, còn không cẩn thận làm xước mấy vết trên da.

Cậu quay đầu tìm Tề Quyết, "Chỗ này của các cậu có hộp y tế không?"

Tề Quyết đang hăng hái gõ phím, chia sẻ cục dưa bự tổ chảng hôm nay vào nhóm chat anh em thân thiết của bọn họ.

Hắn liếc thấy mấy bong bóng nhỏ trên ngón tay Úc Bạch Hàm, đột nhiên "shhh" một tiếng! Vừa định nói gì đó, đột nhiên nhìn thấy Lục Hoán đang bắn cung cách đó không xa.

Lạnh lùng kiên quyết, trên mặt không biểu hiện bất cứ cảm xúc gì.

Tề Quyết đổi hướng, "Cậu qua đó cho Lục Hoán nhìn đi."

Úc Bạch Hàm:?

Lục Hoán là linh đan thần dược gì sao?

Hai mắt Tề Quyết sáng quắc, âm thầm xúi giục, "Cậu qua làm nũng với cậu ấy, xem thử cậu ấy phản ứng thế nào?"

______

Tác giả có lời muốn nói:

Tề Quyết: Hê hê hê hê hê hê hê. ( hồ bằng cẩu hữu.jpg)

Úc Bạch Hàm: Không thể qua, Lục Hoán thích hoang dại.

Lục Hoán:?