Chương 2: Dục cự hoàn nghênh

Lục Hoán thay quần áo xong liền vào phòng tắm tắm rửa.

Úc Bạch Hàm đến phòng ngủ cách vách rửa mặt, lúc trở về Lục Hoán vẫn còn chưa tắm xong.

Cửa phòng tắm đối diện với chiếc giường lớn ở giữa phòng. Úc Bạch Hàm nằm trên giường, có thể nghe thấy tiếng nước róc rách chảy bên trong, trên cửa kính mờ là hơi nước tản ra mịt mù.

Ẩn hiện phía sau nó là một bóng người cao lớn đung đưa, Úc Bạch Hàm nhìn vài giây rồi rời mắt, ngửa mặt lên trần nhà xuất thần.

Thân phận hiện tại của cậu thật phức tạp.

Vừa không phải người của Tư gia, cũng không phải người của Lục gia.

Tư Bạch Hàm được Tư gia nhận nuôi cách đây hai mươi năm. Mọi chuyện bắt nguồn từ việc một "đại sư" nào đó nói "Tư Bạch Hàm" có thể mang đến cho Tư gia may mắn, phải nuôi trước hai mươi năm, chờ tìm được thời cơ thích hợp lại thả ra ngoài.

Sau này, khi Lục Hoán nổi lên trong giới kinh doanh, Tư gia liền biết thời cơ đó tới rồi.

Cho nên đẩy người qua phá đổ Lục thị, từ đây Tư gia độc tài.

Lục thị sụp đổ, Lục Hoán bị Tư gia thiết kế cho một vụ tai nạn xe cộ; mà Tư Bạch Hàm cũng bị Tư gia xem như đồ bỏ, sớm lãnh vé đăng xuất khỏi trần gian.

Tác giả vì không muốn làm cho Tư gia trông có vẻ quá máu lạnh, trước khi "Tư Bạch Hàm" chết còn cố ý nhồi thêm một đoạn miêu tả tâm lý vô cùng oanh liệt, ý tứ đại khái chính là: Tôi tự nguyện, tôi chết có ý nghĩa!

......

Mỗi lần Úc Bạch Hàm nhớ đến đoạn miêu tả tâm lý kia đều nghẹn họng.

Đây là cái loại cuồng ma tà đạo PUA đại sư gì!

(PUA: Tẩy não người khác bằng các mánh khóe lừa lọc, đánh lừa cảm xúc của người đó để đạt được mục đích của mình."

Đặc biệt bây giờ cậu còn xuyên thành đứa phế vật ấy của Tư gia, Úc Bạch Hàm chỉ muốn nói: Bò, phải bò thật nhanh. Đeo luôn dây dắt chó mà bò nhanh khỏi nơi này.

Đá kê chân ai muốn làm thì cứ đến mà làm.

"Rrr"

Điện thoại rung lên đột ngột kéo sự chú ý của cậu trở về.

Úc Bạch Hàm sờ di động bên gối, mở ra có một tin nhắn mới, người gửi:

Ồ, cuồng ma tà đạo PUA đại sư tới.

Tư Diên Đình là con trai cả của nhà họ Tư, một trong những kẻ chủ mưu cài cắm "Tư Bạch Hàm" vào nhà họ Lục, đồng thời cũng là "anh cả" trên danh nghĩa của cậu.

Mấy năm nay Tư gia hoàn toàn coi Tư Bạch Hàm như công cụ mà đối xử, bên ngoài nói là "nuông chiều" không cho gặp người, kỳ thật nhốt cậu ở trong phòng, định kỳ tiếp nhận quá trình tẩy não "phục tùng mệnh lệnh".

Người phụ trách tẩy não là Tư Diên Đình, học chuyên ngành tâm lý học.

Úc Bạch Hàm: Cuồng ma tà đạo, 2 kills.

Ngón tay nhanh chóng đổi tên liên lạc của Tư Diên Đình đổi thành, xong xuôi Úc Bạch Hàm mới ấn mở tin nhắn mà đối phương vừa gửi.

< PUA đại sư >: Ngủ chưa?

Úc Bạch Hàm, "..."

Cậu nhìn đồng hồ, đã sắp 12 giờ.

Tư Diên Đình hỏi cậu ngủ chưa, đương nhiên không có khả năng là đang quan tâm thời gian nghỉ ngơi và làm việc của cậu. Hơn phân nửa là đang hỏi cậu: "Ngủ với Lục Hoán chưa?"

Úc Bạch Hàm lười nhác động đậy ngón tay.

< Úc Bạch Hàm >: Ừm.

Đối phương tựa hồ rơi vào trầm mặc, một lúc sau mới trả lời.

< PUA đại sư >: Nhanh như vậy?

Hiển nhiên là đang nghi ngờ Lục Hoán không được.

Úc Bạch Hàm bị chọc cho buồn cười, ngón tay gõ chữ như bay.

Tin nhắn còn chưa kịp gửi, cửa phòng tắm đối diện giường đột nhiên bị đẩy ra. Mùi sữa tắm quyện với hơi nước tràn vào phòng, Úc Bạch Hàm vừa ngẩng đầu liền thấy Lục Hoán bước ra.

Lục Hoán mặc áo tắm dài, cả người toả ra hơi nóng. Cổ áo mở rộng lộ ra l*иg ngực đang ửng đỏ, tóc mái vẫn còn rỉ nước.

Chân dài của hắn sải bước tới, để lại trên sàn nhà những vệt nước đọng dài. Lúc tới gần, Lục Hoán dừng ở mép giường, không cảm xúc mà mở miệng: "Đang nhắn tin cho ai?"

Màn hình di động trên tay Úc Bạch Hàm vẫn còn chưa tắt, đang ngừng ở giao diện trò truyện wechat.

"Anh cả tôi."

Một ánh mắt âm trầm xuyên qua tóc mái ẩm ướt xẹt qua, Lục Hoán nhìn chằm chằm vào cậu, "Muộn như vậy, nói cái gì."

"Anh ta ngủ không được, nhớ tôi."

"..."

Lục Hoán, "Cái gì?"

Giọng điệu vốn luôn bình thản của Lục Hoán lộ ra một chút kỳ quái hiếm lạ.

Úc Bạch Hàm trực tiếp đưa điện thoại cho hắn, "Anh nhìn đi."

Lục Hoán cúi đầu nhìn thoáng qua.

Màn hình di động sáng trắng chiếu thẳng vào mắt hắn, đập vào mắt là cái tên liên lạc vô cùng nổi bật.

Tầm mắt Lục Hoán dừng lại vài giây, lúc này mới nhìn về phía nội dung tin nhắn. Đối lập với tên liên lạc kỳ quặc chói mắt, nội dung ngắn gọn trông có vẻ thật bình thường.

< PUA đại sư >: Ngủ chưa?

< Úc Bạch Hàm >: Ừm.

< PUA đại sư >: Nhanh như vậy?

Khung đánh chữ còn đang dừng lại ở nửa câu mà Úc Bạch Hàm gõ dở: Dù sao cũng là lần đầu tiên.

Lục Hoán nheo mắt, "Lần đầu tiên cái gì?"

"Lần đầu tiên kết hôn, quá mệt mỏi."

"..."

Úc Bạch Hàm lấy di động về, đem nửa tin nhắn còn lại gửi đi. Đỉnh đầu lại truyền đến giọng nói của Lục Hoán, "PUA đại sư?"

Úc Bạch Hàm thẹn thùng cười, "Ừm, nick name giữa hai anh em với nhau."

Lục Hoán cười nhạo, "Phải không, các cậu thật đúng là anh em tình thâm."

Tân hôn của em mình anh trai hơn nửa đêm nhắn tin hỏi "Ngủ chưa", em trai lưu liên lạc anh là "pua đại sư".

Thật thú vị.

Kiếp trước hắn mắt mù mới không nhìn thấu được cái quan hệ plastic giả trân này.

Lục Hoán đang tự giễu trong lòng, suy nghĩ đột nhiên ngừng lại.

Không đúng, kiếp trước không hề có những manh mối này.

Ánh mắt lướt qua khăn lông nhìn về phía Úc Bạch Hàm còn đang nằm trên giường chơi di động – cậu cùng kiếp trước hoàn toàn không giống nhau.

Vì sao.

Tóc đã khô, Lục Hoán chuẩn bị lên giường.

Ngoài ánh sáng của đèn ngủ, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng trắng phát ra từ màn hình điện thoại di động của Úc Bạch Hàm, phản chiếu lấp lánh trong đôi mắt đen láy sáng trong kia.

Trong máy cậu có rất ít ứng dụng, chỉ có một WeChat dùng để liên lạc với Tư gia. Úc Bạch Hàm tải game xe bay về chơi đến hăng say, một chân còn duỗi khỏi chăn thò ra ngoài.

Ống quần bị kéo lên, để lộ non nửa bắp chân.

Lục Hoán cúi đầu liếc mắt.

Trông thấy Úc Bạch Hàm đang gác lên một góc chăn của hắn.

"..."

Lục Hoán nhíu mày, "Xích ra chút."

Úc Bạch Hàm ngó ngó vị trí mình đang nằm, vẫn còn chưa lấn qua một nửa cái giường, "Không ép đến anh đâu."

Lục Hoán lạnh lùng, "Tôi không quen ngủ cùng người khác."

Úc Bạch Hàm buông di động, nhìn hắn, "Vừa mới nói cùng nhau ngủ chính là anh, bây giờ ngại gần nhau quá cũng là anh."

Cậu thở dài, "Anh đúng là nghiện còn giả vờ ngại."

Lục Hoán, "..."

Nghiện còn ngại?

Lục Hoán tức tới bật cười.

Hắn xốc chăn lên bước lên giường, một tay chống xuống bên người Úc Bạch Hàm, chiếc giường mềm mại bởi vì phải hứng chịu trọng lượng của hai người trưởng thành lún nhẹ xuống.

Úc Bạch Hàm hít một hơi, "Làm gì?"

Lục Hoán trông thấy cậu như vậy, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác thoả mãn kỳ lạ. Hắn rũ mắt, "Người khıêυ khí©h chính là cậu, người sợ hãi cũng là cậu."

"Cậu đúng là nghiện còn giả vờ ngại."

Úc Bạch Hàm, "..."

Hay cho một người đàn ông có thù tất báo!

Hờ hờ.

Cậu đá tung chăn bông, vươn tay túm lấy cổ áo choàng tắm của Lục Hoán, ngẩng đầu lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, "Ai nói tôi sợ, tôi là đang chờ mong đến nỗi không biết làm thế nào hiểu không?"

Lục Hoán cũng không lùi lại, khóe môi cong lên một vòng cung nguy hiểm, "Phải không?"

Đôi môi mỏng đỏ mọng kia rõ ràng đang cười, ánh đèn lại vẽ lên đáy mắt đen của hắn thêm nhiều sắc thâm trầm, lộ ra chút lạnh lùng sâu xa.

Áo choàng tắm màu trắng quấn quanh thân hình gầy nhưng rắn chắc của hắn, cũng không che giấu được tính xâm lược ẩn giấu bên trong.

Úc Bạch Hàm trong giây phút nghĩ thầm: Giống sói đội lốt cừu.

Cậu nhanh chóng rời mắt khỏi khuôn mặt Lục Hoán.

Tầm nhìn hạ xuống, trái tim lại có chút chấn động.

Cổ áo tắm dài của Lục Hoán mở rộng, vạt áo cũng mở rộng. Tuy rằng bị bao phủ trong bóng tối, nhưng so với tây trang ban nãy lại càng trực quan, càng có tính công kích.

"..."

Thiết lập nhân vật trong tiểu thuyết đều lố lăng như vậy sao.

"Nhìn đủ chưa?"

Thanh âm Lục Hoán kéo về sự chú ý của cậu.

Úc Bạch Hàm thu hồi ánh mắt, quyết định trước tiên tạm thời thu liễm lại.

"Không còn sớm nữa, ngủ thôi." Cậu đặt gối đầu ra xa, nghiêm túc mà lùi về ổ chăn của mình, "Hôm nay tạm thời tha cho anh một mạng."

Lục Hoán nhẹ giọng cười nhạo, "Tha cho tôi một mạng?"

Úc Bạch Hàm đã nhắm mắt lại, "Ngủ ngon, maka baka."

...

Khoảng cách hai người được kéo giãn, Lục Hoán rốt cục cũng nằm xuống.

Tắt đi đèn ngủ đầu giường, phòng ngủ chìm vào trong bóng tối.

Úc Bạch Hàm vùi sâu vào chăn lụa mềm mại, rất mau đã bị cảm giác mệt mỏi vì xuyên thư mang đến lôi kéo, nặng nề chìm vào ngủ.

Không biết qua bao lâu, cậu mơ mơ màng màng lật người, "phịch" một tiếng rất nhỏ, hình như đá vào một thứ gì đó âm ấm.

Một lúc sau, đầu gối nâng lên lại "bụp" một cái.

Khi Úc Bạch Hàm nhấc chân lên lần thứ ba, một bàn tay to kịp thời chặn lấy đầu gối của cậu. Còn chưa kịp đẩy cậu ra, Úc Bạch Hàm đột nhiên vươn người tới, nửa mê nửa tỉnh dang tay ôm lấy nguồn nhiệt trước mặt.

Bầu không khí xung quanh bỗng nhiên đình trệ.

Sau đó chăn mềm bị xốc lên, gió lạnh luồn vào, một bàn tay nắm lấy cổ Úc Bạch Hàm.

"Tư. Bạch. Hàm."

Úc Bạch Hàm mơ màng cau mày, giơ tay kéo bàn tay đang nhéo cổ mình xuống, không quên thuận tay nhét lại vào trong chăn.

Làm gì mà nửa đêm động tay động chân vậy chứ, ngủ.

"......"

Một lúc sau, bàn tay to lại một lần nữa đẩy cậu ra bên ngoài.

Úc Bạch Hàm lạch cạch trở mình, nửa đêm trở về sau cũng không lộn xộn nữa.

·

Ngày hôm sau tỉnh lại còn chưa đến 8 giờ.

Úc Bạch Hàm phát hiện không biết mình nằm sấp mà ngủ từ lúc nào, nửa giường còn lại trống không, phòng tắm đối diện truyền tới tiếng động. Cậu đứng dậy đẩy cánh cửa chỉ khép hờ ra, đối mặt với Lục Hoán đang đánh răng.

Úc Bạch Hàm thân thiện, "Chào buổi sáng."

Lục Hoán thông qua gương nhìn cậu một cái, sắc mặt không tốt.

Úc Bạch Hàm, "Ngủ không ngon?"

Miệng đang ngậm bọt kia nhếch lên một chút, tựa hồ đang muốn nói "ha hả".

Úc Bạch Hàm ngủ rất ngon. Cậu được ngủ ngon tâm tình sẽ tốt, dựa vào khung cửa thân thiết mà cười, "Không phải là vì căng thẳng quá nên anh không ngủ được đấy chứ?"

Lục Hoán nhổ nước súc miệng ra, lấy khăn lau mặt, "Ngày hôm qua là ngoại lệ, từ hôm nay trở đi cậu dọn qua phòng ngủ phụ."

Úc Bạch Hàm thích ứng trong mọi hoàn cảnh, "Cũng được."

Cậu quay đầu sang phòng cách vách rửa mặt xong, trở lại cùng Lục Hoán xuống lầu ăn sáng.

Bàn ăn là một chiếc bàn dài có thể ngồi được mười hai người, chú Phùng quản gia còn có hai người hầu đứng ở bên cạnh chờ.

Lục Hoán ngồi vào ghế chủ nhà chính giữa, Úc Bạch Hàm ngồi xuống ghế bên phải ngay cạnh hắn, "Tôi không ngồi đối diện anh đâu, nói chuyện quá phí sức."

Lục Hoán vô cảm: "Tôi ăn cơm không có thói quen nói chuyện."

Úc Bạch Hàm, "Tôi có."

Cho nên thứ phí sức mới là cơ họng của cậu.

"... Tùy."

Bữa sáng rất nhanh ăn xong, Lục Hoán đang muốn đứng dậy rời đi, bỗng nhiên quay đầu gọi Úc Bạch Hàm, "Cậu cùng tôi đến công ty."

Úc Bạch Hàm đang uống sữa bò, nghe vậy buông ly, liếʍ liếʍ khóe miệng, "Tôi qua đó làm gì?"

Lục Hoán không trả lời cậu, đáy mắt chất chứa âm trầm.

Làm gì? Dĩ nhiên là để trông coi cho kỹ.

Những lỗi lầm kiếp trước hắn sẽ không tái phạm, lần này nhất định phải đặt người ngay dưới mí mắt mình.

Phùng quản gia hoà giải, "Tân hôn hạnh phúc, gắn bó keo sơn..."

Lại bị một thanh âm lạnh lùng đánh gãy, "Chú Phùng."

Quản gia im bặt.

Úc Bạch Hàm lau miệng, đứng dậy đuổi kịp Lục Hoán, "Vậy đi thôi."

Chú Phùng đi phía trước dẫn đường.

Ra khỏi nhà ăn chính là phòng khách rộng lớn lắp đầy cửa sổ trong suốt, ánh ban mai ấm áp chiếu vào rọi sáng cả căn phòng.

Cửa chính phía trước đã mở, một người trẻ tuổi tướng mạo ngay thẳng, khoảng chừng 26, 27 tuổi đứng sẵn một bên đợi hai người, là Phàn Lâm, thân tín của Lục Hoán.

Chú Phùng dừng lại ở thềm cửa, "Tiên sinh đi thong thả."

Nói xong lại cười tủm tỉm mà nhìn Úc Bạch Hàm, "Tư thiếu gia đi thong thả."

Úc Bạch Hàm dùng bước, "Chú Phùng, hay là đổi xưng hô đi."

Lục Hoán quay đầu nhìn sang, khóe môi giật giật, giống như đang mỉa mai, "Vậy cậu muốn gọi thế nào, Lục phu nhân?"

Úc Bạch Hàm cúi đầu ngượng ngùng, "Cái đó về sau hẵng gọi đi. Vừa mới kết hôn mà, thấy ớn hà."

Lục Hoán, "..."

Chú Phùng phỏng đoán, "Vậy Tư tiên sinh thì sao?"

Úc Bạch Hàm chép miệng, "Đừng dùng Tư với không Tư gì, không may mắn." Cậu bổ sung, "Nhất là khi đọc nhanh." Giống như nguyền rủa vậy.

(Họ Tư: 司: sī, gần giống với 死(sǐ): chết)

Ba người trong ngoài thềm cửa đồng thời trầm mặc.

Đại khái là lần đầu tiên nghe thấy có người nói về nhà mình với thái độ ghét bỏ như vậy.

Lục Hoán thẳng thắn nói: "Xem ra nhà họ Tư đối với cậu không tốt lắm?"

Úc Bạch Hàm, "Cũng được, được giống anh cả tôi vậy."

Lục Hoán trong chớp mắt nhớ tới cái tên liên hệ chói mắt kia: PUA đại sư.

"......"

Chú Phùng còn đang rối rắm vì xưng hô, "Vậy, vậy... "

Úc Bạch Hàm thay xong giày ngồi dậy, cậu vừa lúc đứng đối diện với khoảng sân tươi mát bên ngoài cửa sổ trong suốt, nắng sớm mùa hè bao phủ cành lá, xanh một màu xanh ngọt lòng.

"Gọi Bạch Hàm đi." Cậu nói.

Úc Bạch Hàm.

Dù là xuyên thành cái gì, người đang ở thế giới nào, cậu đều là Úc Bạch Hàm.

Chú Phùng nhẹ nhàng thở ra, khẽ mỉm cười, "Bạch Hàm thiếu gia."

Lục Hoán đang ra cửa chợt dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau.

Úc Bạch Hàm còn bận ngắm nhìn đình viện trước nhà, đáy mắt như đang vẽ lại một bức tranh cỏ cây xanh mát. Cậu đứng ở nơi đó, tùy ý lại tươi trẻ, trông còn có sức sống hơn cả cỏ xanh trong vườn.

Cảm nhận được ánh mắt của Lục Hoán, Úc Bạch Hàm quay đầu, mỉm cười mà nhìn hắn. Con ngươi đen láy phản chiếu ánh nắng nhàn nhạt, độc nhất vô nhị, chói mắt như trân bảo.

Lục Hoán chớp mắt, lại quay người bước đi về phía cổng.

Phàn Lâm bước theo sau, thấp giọng báo cáo, "Thưa ngài, tam thiếu gia Tư gia hôm nay sẽ tới công ty chúng ta."

Bước chân Lục Hoán hơi ngừng lại, không để Phàn Lâm kịp chú ý đã lấy lại nhịp điệu bình thường.

Hắn rũ mắt, giấu đi thần sắc nơi đáy mắt, bình thản mà mở miệng, "Hẳn là tới bàn về dự án cảng mới ở phía đông thành phố, bảo người chuẩn bị đi."

"Vâng, thưa ngài."

Úc Bạch Hàm cùng chú Phùng chào hỏi xong, bước nhanh vài bước đuổi kịp Lục Hoán, nhìn ánh mắt hắn dường như lại nhiều thêm mấy phần âm trầm, có vẻ đang không vui, "Làm sao vậy?"

Phàn Lâm đã nghiêng người kéo cửa sau xe ra cho bọn họ.

Lục Hoán đang muốn mở miệng, đột nhiên lại không nói nữa. Hắn nhìn Úc Bạch Hàm sấn tới gần, không biết nghĩ tới chuyện gì, âm trầm trong đáy mắt biến mất, khóe miệng còn nhếch lên, "Không có gì."

Úc Bạch Hàm, "Hở?"

Sao đột nhiên lại cười đểu như vậy.

Lục Hoán hất cằm về phía cậu thúc giục, như đang đuổi cừu vào chuồng, "Lên xe."