Sau khi pháp sự long trọng kết thúc thì đã gần đến hoàng hôn. Phút chốc tuyết rơi đầy trời. Những bông tuyết kia lớn như lông ngỗng, rơi trên mặt đất thật lâu chưa tan, trong chốc lát đã phủ trắng núi xanh. Trụ trì ra ngoài lo lắng an toàn, khuyên Phùng thị các nàng ở trên núi ở một đêm. Phùng thị ngẫm lại cũng không còn cách nào khác, phái tùy tùng về trong thành báo tin, một đoàn người bèn ở lại trong chùa.
Vi Nhiễm rửa mặt qua loa một lần, cùng Dương Nguyệt lên giường nghỉ ngơi. Bởi vì bên ngoài trời lạnh, lửa cháy hừng hực trên đầu. Trong thiện phòng chỉ có một cái lò sưởi đặt gần đầu giường, Dương Nguyệt và Vi Nhiễm ngủ chung một phòng.
"Nguyệt Nương, ngươi hát cho ta bài hát Cửu Lê đi." Vi Nhiễm ôm Dương Nguyệt nói.
"Tiểu thư đang nhớ nhà sao?" Dương Nguyệt sờ sờ đầu của nàng, nhẹ nhàng hát lên, "Ai ~~~ mặt trăng lên chiếu nửa sườn núi, trông thấy mặt trăng nhớ tới đại ca ta nha. Một trận gió mát thổi lên dốc, ca a ca, ngươi nhưng nghe thấy tiểu muội, gọi đại ca."
Dương Nguyệt sợ quấy nhiễu mấy người bên ngoài, tiếng hát không lớn, nhưng lại cực kỳ êm tai. Vi Nhiễm nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên thời gian vô ưu vô lo ở Cửu Lê. Vi Khôn, Vi Mậu, Vương Tường, Vương Tiếp, từng người từng người lần lượt xuất hiện trước mắt nàng. Nàng vừa mới rời nhà mấy tháng, lại giật mình cảm thấy như đã cách mấy đời.
Bỗng nhiên, bên ngoài cửa sau vang một tiếng. Dương Nguyệt cảnh giác đứng dậy, hỏi: "Ai?"
Chỉ có tiếng gió bấc gào thét trả lời nàng.
Ngọn nến đang le lói trên bàn trong nháy mắt tắt ngúm. Dương Nguyệt chỉ cảm thấy một mùi hương kỳ lạ thổi qua đến, trong nháy mắt nàng rơi vào hôn mê. Trước khi ngất đi, theo bản năng nàng sờ trên người. Xong, trống rỗng.
...
"Quân sử, lúc ấy thuộc hạ nghe được có người ca hát, liền thuận thế tìm kiếm, bắt người về... Không nghĩ tới... Xin Quân sử trị tội!"
"... Thôi. Ngươi lại đi ra điều tra một lần nữa, nhớ kỹ không được để lộ hành tung."
"Rõ!"
Trong lúc Vi Nhiễm mơ mơ màng màng, tựa hồ nghe được có người đang nói chuyện. Nàng chỉ cảm thấy trước mắt một bóng đen, mờ mịt mở to mắt, rồi giật mình kêu lên.
Nơi này không phải thiền phòng chùa Thiên Duyên! Dưới thân là cỏ khô, xung quanh đều là vách đá lồi lõm, đây giống như là một hang động. Nàng đưa mắt nhìn bốn phía, đột nhiên trông thấy trong động còn có một nam nhân, sợ hãi kêu lên.
Người kia bình tĩnh ngồi phía trên đống cỏ khô, ngăn cách với nàng bởi một đống lửa. Hắn mặc y phục dạ hành, cầm trong tay một bình thuốc, tựa hồ đang cố sức làm trái vai run lên. Thân hình của hắn cân đối vừa phải, chỉ là cơ bắp rắn chắc, làm y phục dạ hành bó sát thân người căng phồng lên.
Vi Nhiễm ôm cánh tay, kinh hoàng hỏi: "Ngươi là ai? Vì sao bắt ta đến nơi đây?"
Dường như nam nhân kia đang chữa trị vết thương, nghe thấy Vi Nhiễm nói chuyện, ngước mắt nhìn qua: "Không cần sợ hãi, ta không có ác ý."
Gương mặt này có được góc cạnh rõ ràng, nhìn kỹ, sợi tóc tà mị khẽ bay, đôi mắt trầm tĩnh, cái mũi cao thẳng, hai đầu lông mày ẩn giấu uy lực. Càng không thua kém người được mệnh danh đệ nhất mỹ nam tử đất Thục - Mạnh Linh Quân.
Vi Nhiễm hiển nhiên không tin lời giải thích của hắn, bản thân co lại thành một khối. Chùa Thiên Duyên có tư binh của Chu gia, thế mà người này có thể vượt qua thủ vệ bắt nàng mang đến, thân thủ nhất định bất phàm. Nhưng mà mục đích của hắn là gì chứ? Nàng chỉ là nữ nhi được Chu Tông Ngạn nhận nuôi, ở trong lòng Chu Tông Ngạn không có một chút sức nặng.
Nàng cúi đầu lúc phát hiện trên thân được phủ một tấm áo choàng màu đen vừa dày vừa nặng, bên trong là quần áo đơn bạc nàng mặc lúc đi ngủ. Cái áo choàng này hiển nhiên không phải của nàng, nhưng giờ phút này nàng lại không thể cởi ra. Cởi ra, quần áo đơn bạc bên trong căn bản là không thể che giấu được nàng thân hình trổ mã đầy đặn của nàng.
Trong động yên lặng một hồi, nam nhân nhặt mũi tên trên mặt đất bên cạnh lên, cầm trong tay nhìn kỹ. Mũi tên này so với mũi tên thông thường thô hơn mấy lần, mũi tên được mài sắc bén còn có gai ngược, dính đầy vết máu.
Vi Nhiễm nhíu mày theo bản năng.
Lúc này, một đại hán vóc dáng cường tráng, mặt để râu quai nón đi tới, trong tay xách theo một con gà rừng đang giãy dụa không ngừng. Hắn nhìn Vi Nhiễm nhếch miệng cười, Vi Nhiễm cả kinh lùi về sau mấy bước, không dám nhìn hắn.
Đại hán gãi đầu một cái, bất lực nhìn về phía nam nhân kia. Nam nhân kia thản nhiên nói: "Trước tiên làm một ít thức ăn đi."
Đông tác đại hán gϊếŧ gà nướng thịt vô cùng thành thạo, ngay cả tiếng kêu rên của con gà rừng Vi Nhiễm cũng không nghe kịp, thì nó đã toi mạng. Nàng núp ở một góc bên trong, nghe bọn họ nói chuyện như chốn không người.
Đại hán ôm quyền nói: "Quân... Ách, chủ thượng, thuộc hạ vừa rồi muốn phái người về chùa Thiên Duyên dò xét tình hình, nhưng tuyết rơi thực sự quá lớn, không thể nhìn thấy gì cả, chỉ có thể trở lại. Thuộc hạ không hiểu, vì sao chúng ta không dứt khoát trốn ở trong chùa? Tốt xấu gì cũng có chỗ trú ẩn ấm áp, còn có cơm canh ấm nóng. Tốt hơn ở chỗ này ăn đói mặc rách."
Nam nhân trầm giọng nói: "Dương Tín cũng nghĩ như ngươi, lên núi chắc chắn sẽ điều tra chùa miếu trước tiên, chúng ta trốn ở nơi đó ngược lại không an toàn. Sáng sớm ngày mai, ngươi nhanh đi tìm một tiểu tăng đến, hỏi một chút xem còn có đường ngầm nào có thể xuống núi không."
"Vâng." Đại hán dường như rất nghe lời nam nhân kia.
Đại hán cầm nhánh cây xiên thịt gà, nướng đến khi có mùi hương đã chín, đầu tiên đưa cho nam nhân kia một miếng, lại cẩn thận tới gần Vi Nhiễm, đưa tới nhánh cây: "Mời tiểu thư một miếng."
Vi Nhiễm không đáp, chỉ là càng ngày càng co thành một đống, giống như một hòn than.
"Ăn rất ngon." Đại hán cố gắng hết sức nhẹ giọng, sợ làm nàng sợ.
Thấy Vi Nhiễm bất động, đại hán bất đắc dĩ, cầm tảng đá, đặt nhánh cây ở bên chân Vi Nhiễm, liền lui về bên cạnh đống lửa.
Vi Nhiễm có hơi đói bụng, hương thơm của đồ ăn từng hồi từng hồi bay đến mũi của nàng, da thịt nướng chín tỏa ra màu vàng kim óng ánh, dầu mỡ lan ra, còn đặt ở nơi tay nàng có thể lấy được. Nàng nuốt ngụm nước miếng, nghĩ thầm, hai người này nếu muốn làm bậy, với một nữ tử tay trói gà không chặt như nàng, bọn họ cũng không cần cố kỵ, càng không cần phải giở trò với đồ ăn này đâu.
Bụng của nàng lại phối hợp kêu "ục ục" hai tiếng, nàng dứt khoát cầm lấy thịt trên nhánh cây mà ăn.
Nam nhân bên cạnh hờ hững nhìn nàng một cái. Nha đầu này tuổi không lớn lắm, lại có thể giữ bình tĩnh một cách kỳ lạ như vậy, từ nãy đến giờ, không khóc không ầm ĩ. Chẳng qua khi hắn còn ở Cửu Lê, đã lĩnh giáo được lòng can đảm của nàng, giờ phút này cũng không kinh ngạc.
Đợi Vi Nhiễm ăn no rồi, lại có chút khát nước. Đại hán quan tâm đẩy một cái ấm nước tới. Người này mặc dù dáng dấp thô kệch nhưng tâm tư ngược lại rất tỉ mỉ, mà còn không giống như là có ác ý.
Vi Nhiễm cũng không khách khí, cầm lấy ấm nước uống vào "ừng ực ừng ực" mấy ngụm, dùng mu bàn tay lau miệng. Lần này đúng là đã ấm áp hơn nhiều.
Đại hán đứng dậy đi đến cửa hang, dùng một tấm da chồn che kín, gió tuyết từ bên ngoài thổi vào lập tức ít hơn nhiều. Hắn gọi nam nhân kia một tiếng, giống như muốn tranh công, thấy nam nhân không có phản ứng thì vội vàng đi tới hô: "Chủ thượng? Chủ thượng!"
Nam nhân nhắm mắt lại, tựa hồ đã ngất đi.
Đại hán lập tức sốt ruột, vừa ấn huyệt nhân trung, vừa dùng tay vỗ vào khuôn mặt nam nhân, nhưng đều tốn công vô ích.
Vi Nhiễm nhìn hắn gấp đến độ hai mắt đỏ bừng, một đại nam nhân như muốn khóc, không khỏi đứng dậy đi qua, ngồi xổm ở bên cạnh bọn họ, đưa tay thăm dò trán nam nhân kia: "Ngươi đừng vội, hình như hắn lên sốt."
Đại hán giống như trông thấy cứu tinh, bắt lấy cánh tay Vi Nhiễm: "Tiểu thư có cách không?"
Vi Nhiễm bị dọa đến giật mình. Đại hán tự cảm thấy thất lễ, vội vàng buông tay, cầu xin: "Nếu ngài có biện pháp, xin hãy cứu chủ thượng của ta, hắn tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được!"
Y thuật của Vi Nhiễm nhiều nhất có thể được xem là sơ cấp. Ngược lại y thuật của đại ca thì rất tốt, được nương truyền lại, đáng tiếc nàng không chịu cố gắng học... Nàng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của đại hán, nhỏ giọng nói: "Để ta thử một chút xem sao."
Bên ngoài tuyết còn đang rơi, tiếng gió rít gào. Cũng may trong động có đống lửa đang cháy hừng hực, mà trên người Vi Nhiễm lại khoác áo choàng cực kỳ dày dặn ấm áp. Nàng để cho đại hán cởi y phục của nam nhân kia ra, che mắt nhìn qua loa vết thương một chút, lập tức bị dọa: Một mảng máu, lộ rõ da thịt ra ngoài, máu thịt khó phân biệt, thương thế hết sức nghiêm trọng, khó trách dẫn tới phát sốt.
Người này, lại nhịn lâu như vậy, không rên một tiếng!
Trong lòng Vi Nhiễm trải qua một hồi đấu tranh, cuối cùng suy nghĩ cứu người vẫn chiếm ưu thế, bèn hỏi: "Ngươi có kim khâu để khâu miệng vết thương lại không?"
"Khâu lại... Sợi vỏ cây dâu sao? Có! Ta đi lấy ngay." Đại hán tùy tiện lật tìm trong cái bọc, vội vàng đưa một cái bao bố cho Vi Nhiễm, quỳ xuống đất nói, "Không nghĩ tới tiểu thư y thuật cao minh như thế! Chủ thượng xin nhờ ngài."
"Ta... Trước kia từng khâu lại vết thương cho một con thỏ nhỏ, khâu cho người cũng là lần đầu tiên. Ngươi đặt khúc cây ở trong miệng hắn, tránh cho tí nữa quá đau đớn, hắn cắn đầu lưỡi của mình."
Nhỏ... Con thỏ nhỏ? Đại hán sửng sốt một chút, nhưng nhanh chóng nghe lời làm theo.
Vi Nhiễm khâu vết thương này cũng không được thuận lợi. Động vật nhỏ và người dù sao cũng là không giống nhau, hơn nữa nam nhân da dày thịt thô, mỗi mũi khâu nàng đều hao tổn sức lực rất lớn. Cũng may bộ dáng của nàng bề ngoài trấn định, cũng không làm cho đại hán nhận ra điểm khác thường nào. Cuối cùng, đầu nàng đầy mồ hôi, hai tay đều phát run, cũng khâu xong vết thương rồi lại đắp thuốc lên phía trên.
Đại hán chăm sóc nam nhân kia, còn bản thân Vi Nhiễm thì đi đến đống cỏ ngồi xuống, có lẽ là quá mệt mỏi nên bất tri bất giác lại ngủ thϊếp đi.
Đợi nàng bị lạnh tỉnh lại thì bên ngoài đã là ban ngày, tuyết đã ngừng rơi, mặt trời soi sáng bên trong huyệt động. Đống lửa bên chân gần như đã tắt, nàng nhanh chóng đứng lên, bỏ vào đống lửa chút củi khô. Chờ lửa cháy mạnh một lần nữa, nàng mới phát hiện, nam nhân nằm ở trên đống cỏ khô hình như còn chưa tỉnh lại. Mà đại hán kia thì không biết tung tích.
Dường như đây là cơ hội chạy trốn tuyệt vời.
Vi Nhiễm khép áo choàng lại, chạy một mạch ra khỏi hang động. Đưa mắt nhìn bốn phía, cảnh tuyết làm nàng mờ mịt hoàn toàn, căn bản không phân biệt rõ phương hướng. Nhưng vì thuở nhỏ Vi Nhiễm lớn lên ở trong núi Cửu Lê, đã rèn luyện được mấy phần dũng khí, từng bước chậm rãi đi về phía trước.
Nàng tiến vào một rừng cây, cổ thụ cao chọc trời, dường như mỗi gốc cây đều giống nhau. Nàng đi hai vòng và xảy ra tình huống xấu nhất, đó là hình như nàng đã lạc đường... Nàng dùng cành khô dưới tàng cây chất thành ký hiệu, rất chú tâm đi một lần nữa, nhưng vẫn về tới điểm xuất phát.
Vi Nhiễm dựa vào một cái cây mà trượt xuống, tuyết rơi trên nhánh cây đập xuống đầu nàng, lạnh đến thấu xương, nàng có loại cảm giác khóc không ra nước mắt. Rốt cuộc là nàng đánh giá cao năng lực sinh tồn của bản thân, sớm biết như thế, còn không bằng ngoan ngoãn ở lại trong động, không chừng hai người kia nhất thời có lòng tốt sẽ thả nàng trở về, còn hơn ở chỗ này chết đói chết cóng.
Đang lúc nàng ảo não, nhạy bén nghe được một tiếng không giống bình thường -- là tiếng thở dốc của dã thú.
Vi Nhiễm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy cách đó không xa, một con sói toàn thân trắng như tuyết đang từ từ tới gần. Con sói kia dáng dấp hết sức to lớn, nhìn chiều cao thì hình như nó vẫn còn nhỏ. Nó tựa hồ đói bụng rất lâu, ra ngoài kiếm ăn, nhìn thấy vật sống, hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm con mồi. Vi Nhiễm thầm kêu không tốt, bắt một cây cành cây khô bên người nắm ở trong tay.
Dường như Tuyết Lang cảm thấy con mồi có ý chống cự, nhe răng trợn mắt tỏ vẻ hung dữ, chân trước quỳ nằm rạp trên mặt đất, làm ra tư thế công kích.
Vi Nhiễm nhắm mắt lại vung vẩy nhánh cây lung tung, kêu lên: "Đi ra! Mau tránh ra!" Trước kia lúc nàng và Vi Mậu vào trong núi hái thuốc, cũng đã từng gặp dã thú. Thế nhưng khi đó có đại ca nàng dũng mãnh phi thường bên cạnh, dễ dàng dọa cho dã thú bỏ chạy.
Nhưng ở nơi trời băng đất tuyết, chỉ một mình nàng, tứ cố vô thân. Một khắc sau, có lẽ sẽ lập tức bị con Tuyết Lang này xé nát thành mảnh vụn.
Chỉ nghe Tuyết Lang gầm nhẹ một tiếng, giống như muốn nhào tới, Vi Nhiễm bị dọa đến mức hai tay ôm lấy đầu.
Lúc này, bên trong bỗng nhiên có người xông đến, trong tay cầm bó đuốc, hướng về con sói vung vẩy mấy cái, trong miệng phát ra vài tiếng gầm to như tiếng trống. Tuyết Lang cảm thấy uy hϊếp, cùng người kia giằng co, cuối cùng có lẽ là cảm thấy không chiếm được thứ tốt lành gì, nên hậm hực quay đầu rời đi.
Vi Nhiễm ngẩng đầu, nhìn thấy nam nhân cầm trong tay bó đuốc đứng ở nơi đó, cúi đầu nhìn nàng chăm chú, không nói một lời. Trời lạnh như vậy, sắc mặt của hắn lại ửng hồng do bệnh trạng, mặt mày bị sương tuyết đông cứng. Bỗng nhiên nàng có chút xấu hổ, nguyên nhân không phải là bởi vì bản thân trốn đi, mà là nàng không những không trốn thoát mà còn được người này cứu giúp.